Nực cười nhỉ, vậy mà anh ta lại rung động trước cô!
“Tôi tỉnh hay chưa hình như không liên quan gì đến giám đốc Đường, giám đốc Đường gọi cho tôi không sợ tôi gửi số điện thoại của anh cho Hạo Tuấn để anh ấy truy lùng anh à?” Tống Vy lạnh lùng nhếch môi.
Đường Hạo Minh đang nằm trên giường bệnh, một chân treo cao, hai cánh tay thì bó bột, điện thoại phải nhờ y tá đặt bên tai. Anh ta tỏ ra đau lòng mà thở dài: “Cô thật sự mong tôi bị bắt à?”
“Anh đoán xem, chúng ta là kẻ thù đấy.” Tống Vy hừ lạnh.
Ánh mắt Đường Hạo Minh tối sầm: “Đúng vậy, kẻ thù, nhưng tôi hối hận rồi…”
Hối hận vì đã để cô và Đường Hạo Tuấn đến với nhau.
Nếu biết trước có ngày mình sẽ yêu cô, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô và Đường Hạo Tuấn đến với nhau!
Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Minh đang nghĩ gì, cau mày đầy khó hiểu: “Hối hận cái gì?”
“Không có gì.” Đường Hạo Minh mỉm cười đáp lại một câu.
Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Minh thấy có y tá bước vào liền nói: “Được rồi, biết cô không sao là tôi yên tâm rồi, thế nhé.”
Nghe thấy câu này của anh ta, Tống Vy thoáng ngẩn người, ngay lập tức lại nghĩ đến lời Giang Hạ nói sáng nay, vô thức mở miệng ngăn anh ta lại: “Đợi đã.”