“Làm sao có thể…” Tống Vy kinh ngạc lùi lại hai bước.
Hai mẹ con bước xuống chiếc xe ô tô màu đỏ kia dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Người mẹ kia chính là mẹ của cô khi còn trẻ, còn cô gái nhỏ chính là cô.
Mẹ cô đã thực sự tông xe vào ba mẹ Đường Hạo Tuấn!
Tống Vy lạnh cả người, chiếc cổ cứng ngắc quay sang nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng đang nhìn cô, ánh mắt trầm lặng sâu thẳm: “Đến giờ em còn tiếp tục kiên quyết khẳng định mẹ mình không đụng phải người khác nữa không?”
“Tôi…” Khóe miệng Tống Vy run lên, không trả lời được.
Bởi vì sự thật đang rành rành ngay trước mắt, cô còn có thể nói cái gì?
Hơn nữa đoạn video này lại khiến cô nhớ lại cơn ác mộng đêm qua.
Cơn ác mộng đó tương tự như những gì đã xảy ra trong video này.
Vậy thì tại sao cô lại có một giấc mơ như vậy?
Hay đó không phải là một giấc mơ, mà chính là ký ức của cô?
Tống Huy Khanh nói rằng cô đã quên một vài chuyện, Kiều Phàm cũng nói rằng cô đau đầu là do trí nhớ có vấn đề. Vậy có phải là đoạn ký ức này không?
Nhưng tại sao cô lại quên nó?
Nghĩ đến đây, Tống Vy lại thấy đầu óc đau nhức.
Cô ôm đầu, trên khuôn mặt hiện rõ nỗi đau.
Đường Hạo Tuấn thấy thế liền căng thẳng, mở miệng hỏi thăm: “Em làm sao vậy?”