Trời đã tối rồi, cô thật sự không dám cho con ra mở cửa, ai biết ở ngoài là người nào chứ.
Dù Hải Dương thông minh đến đâu nhưng thân hình quá nhỏ bé nên cũng không thể đọ được với người trưởng thành.
Tống Vy trấn an hai đứa nhỏ, đặt đũa xuống đi ra cửa.
Khi ra đến cửa cô mở chuông cửa màn hình lên, muốn nhìn xem ai đến.
Nhưng nhìn thấy nhìn thấy người trong video là Đường Hạo Tuấn, cô chợt ngây ngẩn cả người.
Tại sao anh lại đến đây?
Tống Vy mím đôi môi đỏ, không biết có nên mở cửa không.
Đường Hạo Tuấn ở bên ngoài dường như cũng cảm giác được mình bị theo dõi, anh liền ngẩng đầu, nhìn camera trên đầu: “Mở cửa.”
Tống Vy biết anh đang nói chuyện với mình, cô cắn môi đáp lại: “Không cần mở cửa, anh về đi.”
“Mở cửa!” Đường Hạo Tuấn lại nói một lần nữa.
Tống Vy cau mày: “Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải lúc này anh nên đi kiểm tra chuyện tôi đã nói ban sáng sao, giờ anh chạy tới đây làm gì?”
“Anh đã kiểm tra rồi.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, giọng nói khàn khàn.