Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh hơi nghi hoặc, dường như đang hỏi, không ôm nữa à?
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn tối đi, chậm rãi cúi đầu xuống, dưới cái nhìn chăm chú của cô, nâng cằm cô lên, hôn xuống.
Lúc này, Tống Vy mới bừng tỉnh.
Được lắm, anh không ôm nữa nhưng đổi thành hôn cô rồi.
Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn rất mãnh liệt cũng rất cường thế.
Dường như vì quá nhớ nhung, mà nụ hôn của anh cũng dùng sức hơn bình thường.
Bờ môi Tống Vy cũng bị anh cắn đau, nhưng cô không đẩy anh ra, giơ cánh tay lên ôm lấy cổ anh, hôn ngược trở lại.
Hai người lớn hôn không màng xung quanh.
Hai đứa bé bên cạnh mắt mở to không chớp nhìn.
Sau một lúc mà hai người lớn vẫn không dừng lại, Tống Dĩnh Nhi rốt cục không nhịn được nữa lên tiếng: “Ba, Mẹ…hai người đang ăn gì thế? ”
Âm thanh của con gái lập tức khiến để Tống Vy tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, vội đẩy Đường Hạo Tuấn ra.
Đường Hạo Tuấn lui về phía sau một bước, khuôn mặt tuấn tú đen lại, rõ ràng có chút bất mãn vì bị cô đẩy ra.
Nhưng Tống Vy cũng không buồn quan tâm đến tâm trạng của anh, đỏ mặt cúi đầu xuống: “Ba mẹ không ăn gì cả.”
“Nói bậy, rõ ràng con thấy hai người đang cắn miệng.” Tống Dĩnh Nhi vẻ mặt không tin nói.
Tống Hải Dương ở một bên cười trộm. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mặt Tống Vy càng đỏ hơn, nhất thời không biết làm thế nào giải thích với cô bé loại chuyện này.
Cuối cùng, cô đành giương ánh mắt cầu cứu về phía Hạo Tuấn.
Anh lau sạch vệt nước trên môi, âm thanh trầm thấp gợi cảm: “Ba mẹ không ăn đồ mà đang hôn nhau.”
Tống Vy trợn trừng mắt: “Anh…”
Anh lại có thể nói thẳng cho trẻ con như thế.
Đường Hạo Tuấn hiểu ý cô, ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: “Nụ hôn này không giống nụ hôn của mẹ với các con, chỉ có người lớn mới có thể hôn như ba mẹ vừa rồi, trẻ con các con thì không thể.”