Trên mặt Tôn Trạch mang theo ý cười, đứng lên, đi tới ôm lấy vòng eo thon thả của Đường Sở Sở: Nếu biết điều sớm như vậy, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao.”
Cửa hàng quần áo, tụ tập không ít người.
Nhưng, những người này đều đứng ở phía xa, bọn họ đều biết đây là người nhà họ Tôn, đều chỉ dám nhỏ giọng thảo luận.
Nhưng mà lúc này, Giang Thần lại đứng lên, đá một cước.
Trực tiếp đá Tôn Trạch ngã ngửa trên sô pha.
“Đánh, đánh cho tôi.” Tôn Trạch còn chưa đứng lên, đã nhớn nhác rống to.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên hung hăng chạy tới.
Đây là Tôn Thái Vân tới từ bệnh viện.
Đường Sở Sở gọi điện thoại tới, nói là đắc tội với Tôn Trạch, ông ta nổi giận lôi đình, lái xe vượt cả đèn đỏ phóng tới.
Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.
Mạnh mẽ như Lâm Huyền, cho dù bị giết, thì Tiêu Dao Vương cũng vẫn tự mình xử lý những chuyện tiếp theo.
Đây chính là vợ của một người siêu cấp mạnh mẽ.
Ai dám động vào?
Động vào quả thật chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ông ta vội vội vàng vàng chạy tới, đầu đổ đầy mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm.
Ông ta vừa đến, chợt nghe thấy lời của Tôn Trạch, ngay lập tức trở nên giận dữ, lớn tiếng rít gào: “Tên ăn hại này!”
Tiếng thét như sấm.
Một tiếng rống này, khiến cho không ít người chú ý đến.
“Bác, bác cả…” Cả người Tôn Trạch cũng run lên.
Tôn Thái Vân, là người lèo lái thứ hai nhà họ Tôn, là người thừa kế gia tộc, nắm giữ quyền hành gia tộc.