Lựa Chọn Của Anh

Chương 11



Tôi còn chưa trả lời, đã bị mẹ tôi gần đó cắt lời, bà liếc ly rượu trong tay tôi một cái, nói:

“Con uống ít thôi, bây giờ sức khỏe không thích hợp đâu.”

Tiệc tan, tôi đi ra ngoài một mình.

Ánh đèn phía sau m.ô.n.g lung, nơi đó là nhà hàng của ba mẹ tôi.

Họ còn phải ở lại dọn dẹp, không cho tôi giúp, bảo tôi về trước.

Một người tiến lại gần, nửa thân hình vẫn ẩn trong bóng tối, Văn Hàn cầm chìa khóa xe trong tay.

Chủ động nói với tôi:

“Anh không uống rượu, để anh đưa em về.”

Tôi không thể nói lời từ chối, cũng có chuyện cần giải quyết giữa hai người.

Lên xe rồi, tôi nói với anh một địa chỉ.

Văn Hàn hỏi:

“Đêm đầu tiên về nước, không về nhà với ba mẹ?”

Tôi đáp:

“Họ bận, chắc không về. Tối nay đành ở nhờ nhà người khác.”

Người đàn ông bên cạnh hơi khựng lại, trầm giọng nói:

“Trùng hợp quá. Cùng đường với anh.”

Đến nơi, Văn Hàn rút chìa khóa xe, xuống xe cùng tôi.

Anh đưa tôi vào thang máy, không còn giả vờ nữa, hơi dùng sức, nắm chặt cổ tay tôi trong lòng bàn tay anh.

Từng chữ một, anh thốt ra:

“Nhà người khác?”

Anh nhìn tôi giây lát, lại nói:

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

“Mới xa nhau bao lâu? Anh muốn xem thử, cái người khác đó là nam hay nữ?”

Thang máy mở, Văn Hàn dùng dấu vân tay của tôi mở khóa cửa căn hộ mà tôi đã nói.

Bên trong đèn sáng, lặng im không một tiếng động.

Làm gì có ai.

Cánh cửa nhà vừa khép lại, Văn Hàn lập tức ép tôi sát vào phía sau cánh cửa.

Đầu gối trong chiếc quần âu từ từ áp sát vào giữa hai chân tôi.

Văn Tổng lạnh lùng bên ngoài, lúc này lại là một người hoàn toàn khác.

Anh dùng nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt bịt kín môi tôi.

“Bảo bối. Với chồng mình mà giả vờ không quen biết? Thú vị lắm sao?”

 

Chap 27

Nửa đêm, mẹ tôi còn đích thân gọi điện cho Văn Hàn để “mách lẻo”.

“Tiểu Văn,

“Vợ con tối nay uống rượu, nó có nói với con gần đây định chuẩn bị mang thai không? Mẹ thấy con không hề đụng đến giọt nào, thế mà nó lại uống. Mẹ vẫn lo, dù hai đứa muốn có con, cũng không cần gấp đến mức phải là hôm nay chứ.”

Bị mẹ tôi đích thân căn dặn chuyện như thế, tôi cắn môi, ra hiệu cho Văn Hàn lập tức cúp máy.

Nhưng đã muộn rồi.

Anh đứng sau lưng tôi, tôi tựa vào lồng n.g.ự.c anh, lưng dán sát vào n.g.ự.c trần nóng rực.

Lúc anh nghe điện thoại, trên người chúng tôi chỉ quấn chung một tấm ga giường.

Ừm… Lâu rồi không gặp, một tháng đối với chúng tôi, đúng là quá dài.

Xa nhau lâu ngày gặp lại.

Anh ném điện thoại sang bên, rồi lại tiếp tục cúi xuống hôn tôi, hai người lại quấn lấy nhau.

Chuyện này cũng là việc cấp bách cần giải quyết trong đêm nay.

“Lúc nãy không dùng gì cả.” Anh nói thẳng.

Văn Hàn rõ ràng là cố ý, biết rõ tôi chỉ uống có chút xíu.

Tôi nhẹ giọng nói: “Anh tưởng mình lợi hại lắm hả, nghĩ chỉ một đêm là đủ sao?”

Khi cả một đêm điên cuồng trôi qua.

Ánh sáng bình minh rọi đến, hai bàn tay đan chặt nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh rực rỡ.

Văn Hàn ghé sát tai tôi thì thầm:

“Vợ à, Chúc mừng chúng ta, kỷ niệm 7 năm hạnh phúc.”

 

Chap 28

Quả thật, nhà họ Văn và nhà họ Tống có ý định liên hôn.

Nhưng người liên hôn không phải là Văn Hàn—hiện tại, thật sự không ai có thể ép buộc được anh.

Là con trai của bác họ anh, kết hôn với Tống Thi Nam.

Tuy nhiên, Tống Thi Nam có lẽ vẫn còn cơ hội lựa chọn một con đường khác.

Tôi không chỉ là “bạch nguyệt quang” của Văn Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà còn là người phụ nữ mà năm đó, Văn tổng thà bị đánh một trận sống ch.ế.t cũng quyết tâm cưới về.

—----

Ngày thứ ba kể từ khi tôi ra nước ngoài.

Văn Hàn mang trên người đầy vết thương, mệt mỏi toàn thân, đứng đợi trước căn hộ tôi thuê ở nước ngoài.

Gặp lại, chúng tôi không cần giải thích gì với nhau.

Anh không cần nói vì sao lại để gia đình biết chuyện.

Tôi cũng không cần nói vì sao vẫn quyết định rời đi.

Anh chỉ nhẹ nhàng nói với tôi:

“Anh thật sự, rất rất yêu em.”

Tôi đáp: “Em biết.”

Văn Hàn cởi áo, lúc tôi bôi thuốc cho anh, anh lại như chẳng hề hấn gì, còn bật cười khẽ, nói:

“Bị đánh trận này, cũng đáng. Giải quyết dứt điểm, khỏi phải trốn tránh nữa.”

Anh nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi tin vào những lời người nhà anh nói, nửa đùa nửa thật, người đàn ông vốn điềm đạm nho nhã ấy, cũng có thể nói ra mấy câu như vậy:

“Lần đầu yêu, nụ hôn đầu, thậm chí… đêm đầu tiên của anh, đều là dành cho em.”

“Ừ. Rồi sao nữa?”

Anh rõ ràng là muốn tôi chịu trách nhiệm.

“Tinh Tinh, anh chấp nhận yêu xa, chứ không chấp nhận chia tay.”

Tôi cụp mắt, gật đầu:

“Vâng.”

Bất kể tương lai ra sao.

Dù mọi người đều không tin tưởng.

Tôi vẫn chọn tin anh.

Tin vào chính mình.

—---

Tôi không thể chỉ để Văn Hàn là người duy nhất cố gắng trong mối quan hệ này.

Ở nước ngoài, tôi tiện học nâng cao ngôn ngữ, đồng thời học thêm quan hệ quốc tế và báo chí.

Tốt nghiệp như mong muốn, tôi bước vào ngành ngoại giao.

Ngay cả sau khi anh không còn bị gia đình chi phối, chúng tôi đăng ký kết hôn, tôi vẫn được điều động làm việc tại đại sứ quán nước ngoài.

Mãi đến gần đây mới được điều về trong nước.

Năm cuối công tác, tôi ở khu vực chiến sự, cũng từng gặp chuyện nguy hiểm khiến bản thân khiếp sợ.

Sau khi khôi phục liên lạc, cuộc gọi đầu tiên đến từ… phu nhân Văn.

Bà nói: “Con phải bình an.”

“Không chỉ vì Văn Hàn.”

Tôi không phải vì xóa bỏ khoảng cách về thân phận và gia thế.

Cũng không phải để giành được sự chấp thuận của gia đình anh.

Văn Hàn từng nói, tôi là lựa chọn của anh.

Mọi quan điểm của người nhà anh, tôi không cần bận tâm.

Tôi có lý tưởng, trước hết là vì chính mình.

Sau đó, vì Văn Hàn đã lấy cả đời để đánh cược với gia đình.

Tôi nhất định phải chứng minh, lựa chọn của anh không hề sai.

—-----

[“Xảy ra chuyện gì sao?”] Tôi lo lắng hỏi anh.

(Anh) biết được, trong khoảnh khắc nguy hiểm, có một quân nhân được điều động đến hỗ trợ đã cởi áo giáp chống đạn ra cho tôi.

[“Đưa cho em?”] Anh vừa thở phào, vừa hỏi lại.

[“Anh Hàn,”] tôi bật cười nói, [“anh có thể đừng ghen vô lý được không? Lúc đó, người ta bảo vệ em, chỉ vì em là công dân nước Z.”]

[Khi gặp nguy hiểm, khó khăn ở nước ngoài, xin hãy giữ bình tĩnh, liên hệ với đại sứ quán hoặc lãnh sự quán nơi mình cư trú.

Tổ quốc là hậu phương vững chắc nhất cho mỗi công dân nước Z.]

Khi tôi làm công việc mà mình yêu thích, càng hiểu sâu sắc ý nghĩa của nó,

Người tôi yêu nhất—trong cuộc gọi ấy, truyền đến giọng nói dịu dàng của anh.

Vẫn như mọi khi.

[“Được rồi. Anh hiểu rồi…Chờ em vinh quang trở về.”]

—----

Bạn hỏi tôi vì sao cứng đầu và chung thủy đến thế.

Vì khi anh xuất hiện,

Tất cả người khác… đều không đáng nhắc tới.

 

(Hết)