"Có người nói tôi có vài nét giống chị..Nhưng yên tâm, anh tôi không có sở thích yêu em gái, anh ấy là trai thẳng. Trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ, nhưng với chị… thì có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh ấy gặp được một cô gái đẹp đến vậy."
Tôi bật cười:
"Em cũng là cô gái xinh đẹp nhất mà chị từng gặp."
Lời nói thật lòng.
"Đặc biệt là lúc em tập trung làm việc, trông lại càng đẹp hơn."
Tống Thi Nam nửa đùa nửa thật:
"Giang học tỷ, anh tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu., Chị thật sự không suy nghĩ lại sao?”
"Cũng coi như cho tôi một cơ hội, có một chị dâu như chị?"
Chap 22
Tôi lắc đầu với cô ấy.
Buổi tối, tài xế của gia đình Tống Thi Nam đến đón cô ấy về.
Cô đã bước xuống tầng, nhưng không hiểu sao, lại dừng bước.
Ngoài lần đầu tiên đến văn phòng, Văn Hàn không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Tống Thi Nam luôn có cảm giác rằng giữa Văn Hàn và Giang học tỷ có một sự bất thường mà cô không thể gọi tên.
Với thân phận của họ—một thiếu gia và con gái của giúp việc—ai cũng nói rằng chắc chắn người ở thế yếu phải là cô gái kia.
Nhưng lần này, cô biết, Văn Hàn đã tự mình lái xe đưa người ấy đi xa một chuyến.
Nếu anh muốn, với năng lực của anh, có thể khiến mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều, bớt đi bao rắc rối, cũng không cần đích thân hao tâm tổn sức.
Nhưng anh không phải giúp cô ấy làm.
Mà là đồng hành cùng cô ấy làm.
Khoảnh khắc này, Tống Thi Nam chợt hiểu ra, sự bất thường mà cô luôn cảm thấy rốt cuộc là gì.
Họ hoàn toàn không phải là một mối quan hệ chênh lệch địa vị chủ tớ, cô gái ở vị trí thấp hơn.
Mà họ đã hoán đổi vai trò cho nhau.
Giống như một hiệp sĩ bảo vệ công chúa của mình.
Tống Thi Nam ngập ngừng, như thể có một điều gì đó đang chờ cô xác minh.
Cuối cùng, cô vẫn quay bước, trở lại tầng trên.
—
Lúc Văn Hàn đến đón tôi.
Khi anh xuất hiện trong văn phòng, tôi đã mệt đến mức chống tay lên má, chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay lập tức.
Anh đi đến trước mặt tôi.
Tôi ngồi trên ghế, không đứng dậy, mắt vẫn nhắm, chỉ hơi bĩu môi than nhẹ:
"Mệt quá ...."
Đây là dáng vẻ yếu mềm mà chỉ xuất hiện trước người thân cận nhất.
Văn Hàn đứng đó, cúi xuống, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ cằm tôi hai cái, rồi đặt lòng bàn tay ấm áp lên nửa bên mặt tôi.
Tôi tựa đầu vào tay anh, chợp mắt vài giây.
Anh trực tiếp cầm lấy túi xách và áo khoác của tôi.
"Về nhà ngủ."
Tôi mở mắt.
Cứ ngồi yên như thế, để mặc anh khoác áo cho tôi.
Dù buồn ngủ, nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh.
Anh khẽ khuỵu gối xuống, cúi người, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo khoác cho tôi.
Ai có thể ngờ được—
Giữa hai người họ, chính Văn Hàn, vị thiếu gia cao quý ấy, lại là người cúi mình.
Chap 23
Dì của Tống Thi Nam có mối quan hệ thân thiết với phu nhân nhà họ Văn.
Một hôm, cả hai dì cháu đều được phu nhân Văn mời đến dùng trà chiều.
Thực chất, dì cô đến là để bàn bạc với bà Văn về chuyện của anh trai mình—Tống Chiêu.
Dì cô nói:
"Tống Chiêu là hình mẫu lý tưởng của biết bao người phụ nữ. Con bé ấy còn quá trẻ, nếu có cơ hội mà lại không biết nắm lấy thì thật đáng tiếc."**
Đúng lúc đó, Văn Hàn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phu nhân Văn bảo anh qua chào hỏi.
Anh nhìn dì của cô Tống.
Bà ấy khen ngợi:
"Tiểu Văn mới hai mươi thôi đúng không? Quả nhiên trẻ trung, phong độ rạng ngời."
Anh cười nhẹ.
Nụ cười rất mờ nhạt, đôi mắt lại sắc lạnh .
Giọng anh cũng nhàn nhạt cất lên:
"Vậy so với Tống tiên sinh thì sao?"
Dì của cô có chút không hiểu, nhưng Văn Hàn cũng không giải thích thêm.
Phu nhân Văn bảo Tống Thi Nam không cần ngồi cùng họ mãi, mà có thể đi tìm Văn Hàn, để anh dẫn cô tham quan nhà.
Anh chỉ đi trước cô một lát.
Vậy mà đã không thấy bóng dáng đâu.
Tống Thi Nam đành tự mình đi dạo quanh căn biệt thự rộng lớn.
Trên sân thượng tầng bốn, có đặt một chiếc kính thiên văn.
Cô vừa định chạm vào, thì bị một người hầu của nhà họ Văn gọi lại.
"Tiểu thư Tống, xin lỗi. Đây là đồ của thiếu gia, cậu ấy không thích ai đụng vào."
Đồ của Văn Hàn.
Một chiếc kính thiên văn. Dùng để ngắm những vì sao trên bầu trời.
Trần xe đầy ánh sao trong chiếc xe của anh.
Sợi dây chuyền trên cổ Giang Thời Tinh, đến từ một thương hiệu thiết kế nước ngoài—"Reach For A Star".
Hái sao.
Và cả đêm hôm ấy, ở văn phòng.
Còn điều gì chưa rõ ràng nữa chứ?
Anh yêu sao đến nhường nào.
DPT đừng mang đi nơi khác T^T Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Và yêu Giang Thời Tinh đến nhường nào.
Khi Tống Thi Nam vội vã rời khỏi đó, cô tình cờ chạm mặt Văn Hàn.
Anh đứng trên cầu thang, cúi mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau. Như thể hỏi: "Phát hiện ra rồi?"
Mà anh lại chẳng hề hoảng hốt hay lo lắng.
Xuống đến tầng dưới, phu nhân Văn thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi:
"Sao thế con? Không tìm thấy Văn Hàn à?"
Có lẽ, bà cũng biết cô thích anh.
Tống Thi Nam cúi đầu, ngẩn ngơ.
"Dì à...Con sẽ không thích anh ấy nữa. Anh ấy... đã có người để yêu rồi."
—
Sau khi tiễn khách, phu nhân Văn vốn định lên lầu tìm con trai.
Đi ngang qua tầng 4, bà thấy người hầu đang định dọn dẹp sân thượng.
Trời đã xế chiều, hoàng hôn đỏ rực, nơi chân trời thấp thoáng những ánh sao đầu tiên.
Phu nhân Văn bước đến.
Người hầu trong nhà không dám ngăn bà động vào đồ của thiếu gia.
Góc độ của kính thiên văn đã được căn chỉnh sẵn, nhắm thẳng vào mục tiêu quan sát.
Bà nhìn vào ống kính.
Trong biển trời mênh mông, nơi sáng rực nhất.
Là một vì sao lấp lánh nhất.
—
Mẹ tôi quyết định xin thôi việc ở nhà họ Văn.
Bà muốn cùng cha tôi trở về.
Đã nộp đơn xin nghỉ cho quản gia trong nhà.
Khi giúp bà thu dọn hành lý, mẹ đột nhiên nói với tôi:
"Thời Tinh, mẹ nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn nhắc con một câu. Hiện tại, dù cậu Văn có yêu chiều con đến đâu…Con đã nghĩ đến vài năm sau chưa? Đến khi phải đối diện với hiện thực…”
“Nếu khi đó, xuất hiện một cô gái môn đăng hộ đối hơn, lại rất tốt...Giống như cô tiểu thư Tống kia. Liệu cậu ấy có lựa chọn người phù hợp hơn không?"