Trưởng thôn và bí thư thôn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền đẩy trách nhiệm: "Chuyện này... nói ra thì do Miểu Miểu thông báo cho chúng tôi đến đây."
Triệu Cảnh Thành trừng mắt uy hiếp, nhìn thẳng vào tôi: "Tôn Miểu Miểu, là em giở trò? Em rốt cuộc muốn làm gì? Ban ngày đánh chị dâu tôi bị thương, tôi còn chưa tính sổ với em. Vậy mà đến tối, em lại giở trò này? Em thấy cuộc sống yên ổn quá nên muốn gây sự à?"
7
Tôi lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại, giọng uất ức: "Tôi giở trò? Tôi giở trò gì? Anh nói vậy không thấy nực cười sao? Tôi thậm chí còn không biết anh đã về! Chỉ là nghe thấy bên nhà bên cạnh có điều bất thường nên mới đi gọi mọi người đến xem. Nói cho tôi nghe, anh là chồng tôi, vậy tại sao tôi không hề biết chuyện anh đã trở về? Sao anh về mà lại tìm Tiền Mỹ Lan trước, chứ không phải về nhà với tôi?"
Tôi dồn dập chất vấn, khiến Triệu Cảnh Thành lắp bắp: "Tôi... tôi không phải không về nhà. Là Triệu Phổ bảo tôi rằng chị dâu gặp chuyện, tôi nóng ruột nên chạy đến đây trước, quên chưa báo cho em."
Tôi cười lạnh, mỉa mai: "Buồn cười thật đấy! Tôi với Tiền Mỹ Lan cách nhau nghìn trùng sao? Tôi ở ngay sát vách, vậy mà anh về không nói một lời, lập tức chạy đến tìm Tiền Mỹ Lan trước? Mà còn ở lại đây bao lâu rồi?"
Tôi nhìn đồng hồ rồi cao giọng hét lên: "Anh về lúc bảy giờ tối, bây giờ đã mười một giờ đêm. Một người đàn ông đã có gia đình lại ở nhà một góa phụ suốt bốn, năm tiếng đồng hồ, vợ con thì chẳng hề hay biết! Anh còn dám nói hai người không có tư tình?"
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng và thái độ lắp bắp của Triệu Cảnh Thành, tôi càng không nhân nhượng: "Tôi nói linh tinh? Hôm nay trưởng thôn, bí thư và cả dân làng đều có mặt, chúng ta nói cho rõ ràng. Triệu Cảnh Thành, tôi đã làm vợ anh ba năm, anh đã đưa cho tôi một đồng nào chưa? Tiền lương và trợ cấp của anh đi đâu hết rồi?"
Triệu Cảnh Thành sững sờ, liếc nhìn Tiền Mỹ Lan đang nằm trên đất, rồi vội vàng thanh minh: "Sao lại không? Lương và trợ cấp của tôi đều gửi về, một nửa cho chị dâu, một nửa cho em!"
Lời này nghe thật nực cười. Kiếp trước, tôi chưa từng nhận được một xu nào từ anh ta.
Nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta, chẳng lẽ tiền của anh ta đã bị Tiền Mỹ Lan nuốt trọn?
Tôi cười khẩy: "Triệu Cảnh Thành, từ ngày cưới đến giờ, tôi chưa từng thấy một đồng nào của anh! Tôi là vợ anh, vậy mà anh lại gửi hết tiền cho Tiền Mỹ Lan, rồi bảo cô ta chia lại cho tôi? Nói vậy mà anh không thấy buồn cười sao?"
Dân làng cũng bắt đầu xôn xao bàn tán:
"Đúng vậy! Nếu muốn lo cho chị dâu, thì đáng lẽ nên gửi tiền cho Tôn Miểu Miểu, để cô ấy chia lại cho Tiền Mỹ Lan mới hợp lý. Chứ đưa hết tiền cho Tiền Mỹ Lan là thế nào?"
"Chúng tôi đều thấy rõ, Tôn Miểu Miểu vừa chăm con, vừa phụng dưỡng cha mẹ chồng, cực khổ không kể xiết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn Tiền Mỹ Lan, một mình nuôi con, ăn ngon mặc đẹp, quần áo lúc nào cũng mới tinh, chẳng phải lo lắng cho ai. Đúng là chênh lệch quá rồi!"
Nghe dân làng bàn tán, mặt Triệu Cảnh Thành đen lại: "Tôi gửi tiền cho chị dâu, bảo chị ấy chia lại cho Miểu Miểu là đã suy nghĩ kỹ rồi! Miểu Miểu là vợ tôi, phụ nữ thường hay ích kỷ, tôi sợ cô ấy không nghe lời, không chịu đưa tiền cho chị dâu. Nhưng tôi đã hứa sẽ chăm sóc chị dâu và cháu trai, nên tôi mới làm vậy."
Tôi kéo dài giọng, hỏi ngược lại: "Nhưng mà... tôi chưa bao giờ nhận được nửa số tiền đó. Chuyện này là sao đây?"
Triệu Cảnh Thành lập tức quay sang hỏi Tiền Mỹ Lan: "Chị dâu, chúng ta đã thống nhất rồi mà, tôi gửi tiền cho chị, chị phải chia một nửa cho Miểu Miểu. Sao chị không làm theo?"
Tiền Mỹ Lan nhắm mắt giả vờ ngất, không trả lời.
Bị dân làng chỉ trỏ bàn tán, mặt Triệu Cảnh Thành càng khó coi hơn, nhưng với thân phận sĩ quan quân đội, anh ta vẫn còn có chút khí thế.
Sau khi lấp l.i.ế.m qua loa vài câu, đám dân làng và cán bộ không dám làm gì anh ta, lần lượt tản đi hết.
Tiền Mỹ Lan vẫn nằm đó giả vờ bất tỉnh.
Còn tôi? Tôi phủi tay, về nhà đóng cửa lại nghỉ ngơi.
Đêm nay, tôi chưa định làm gì bọn họ cả. Đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, vở kịch hay vẫn còn ở phía sau.
8
Sáng hôm sau, vừa mở cửa ra, tôi liền nhìn thấy Triệu Cảnh Thành với gương mặt mệt mỏi, rõ ràng là đang cố kiềm chế cơn giận trong lòng.
Anh ta nghiến răng nói: "Tôn Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút!"
Anh ta cau mày: "Chuyện của chị dâu. Anh trai tôi có ơn với tôi, là anh ấy đã nuôi tôi ăn học, chăm sóc tôi. Bây giờ anh ấy mất sớm, tôi có trách nhiệm phải lo cho chị dâu và cháu trai. Chuyện này, trước đây em đã đồng ý với tôi rồi."
Tôi cười khẩy: "Tôi đồng ý với anh, nhưng tôi đâu có biết hai người lại lén lút vụng trộm sau lưng tôi? Nếu biết trước thì dù có chết, tôi cũng không bao giờ chấp nhận chuyện này!"