Lựa Chọn Muộn Màng

Chương 11



Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt anh ta chỉ dán chặt lên người tôi.

 

Từ Nam Dương mỉm cười, bước lên chen vào giữa hai chúng tôi, phá vỡ sự căng thẳng: "Tôi vừa nướng xong mấy xiên ba chỉ đây, ai muốn ăn không?"

 

"Cho tôi một xiên."

 

Tôi mỉm cười nhận lấy xiên thịt, thái độ điềm nhiên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Không khí dần trở nên gượng gạo.

 

Mãi đến khi mọi người lần lượt rời đi, còn Giang Thư Tự vẫn đứng đực ra đó, không chịu đi chỗ khác.

 

Tôi cũng mặc kệ, xoay người định về ký túc xá, nhưng anh ta đột ngột vươn tay giữ lấy tôi.

 

"Đừng đi!"

 

Giọng Giang Thư Tự khàn đặc, như thể đã kìm nén rất lâu.

 

Trong lời nói ấy còn lẫn cả sự tuyệt vọng và khao khát.

 

Giống như một kẻ khát nước giữa sa mạc mong chờ cơn mưa, nhưng tôi lại chẳng ban cho anh ta dù chỉ một giọt nước.

 

Lần đầu tiên, Giang Thư Tự buông bỏ lòng kiêu hãnh, gần như cầu xin tôi.

 

Thế nhưng, dù là người giành phần thắng, tôi cũng chẳng hề cảm thấy thỏa mãn.

 

Bởi vì trong chuyện tình cảm, vốn không có kẻ thắng người thua.

 

Tôi và anh ta... suy cho cùng, đều là những người thất bại mà thôi.

 

Tôi rút tay khỏi tay anh ta, khẽ lắc đầu, cười khổ.

 

"Kết thúc rồi, Giang Thư Tự... Giữa chúng ta, đã hoàn toàn kết thúc rồi."

 

"Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

 

Anh ta lại đưa tay ra, lần này nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

 

Tôi bật cười, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy kiên quyết.

 

"Xin lỗi, tôi không muốn lặp lại sai lầm nữa."

 

Dứt lời, tôi xoay người bước đi, để mặc anh ta đứng lại phía sau.

 

Không hề ngoảnh đầu.

 

Bởi vì tôi không dám.

 

Tôi sợ rằng nếu quay lại, tôi sẽ không kìm được mà bật khóc.

 

Tôi vẫn luôn nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng chỉ cần đứng trước Giang Thư Tự, đối diện với thứ tình cảm mà tôi đã từng cố chấp níu giữ, nước mắt lại chỉ chực trào ra.

 

Vừa bước vào ký túc xá, tôi liền thở phào một hơi thật dài.

 

"Không sao cả, vài ngày nữa đoàn Kinh Sư sẽ rời đi, đến lúc đó Giang Thư Tự cũng sẽ đi cùng."

 

Tôi tự nhủ với chính mình.

 

Tôi thực sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa.

 

Tôi chỉ muốn tiếp tục ở lại đội cứu hộ, dành trọn phần đời còn lại của mình cho công việc này.

 

Những chuyện khác, tôi không còn tâm trí để bận tâm nữa.

 

Tôi bắt đầu trốn tránh... Đã không muốn đối mặt, vậy thì cứ chạy trốn thôi.

 

Trốn tránh có thể không phải cách hay, nhưng đôi khi, đó lại là liều thuốc duy nhất cho những kẻ yếu đuối.

 

Khi ánh sáng ban mai len lỏi qua khe cửa, tiếng chuông báo thức vang lên. Tôi muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại như bị đè nặng, chẳng nhúc nhích nổi.

 

Đầu óc trống rỗng, toàn thân rã rời.

 

Tôi bị ốm rồi.

 

Chương 18

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi mới gượng dậy được đôi chút. Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi cố gắng bò dậy, mơ màng rửa mặt qua loa rồi lảo đảo ra mở cửa.

 

Vừa hé cửa, mắt tôi hoa lên, cả người chao đảo.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ cảm nhận được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy mình.

 

... Đến lúc tỉnh lại thì tôi thấy mình đang nằm trong phòng y tế.

 

Trời đã xế chiều.

 

"Ưm..." Tôi khẽ rên lên, đầu vẫn đau như búa bổ.

 

Bác sĩ trực nghe thấy tiếng động thì bước đến bên giường, giọng điềm đạm:

 

"Cô sốt 39 độ, phải nghỉ ngơi cho tốt."

 

"Cảm ơn bác sĩ." Tôi liếc nhìn chai nước biển đang truyền trên tay, thầm chấp nhận số phận.

 

Từ khi nào tôi lại trở nên yếu đuối thế này? Chỉ một cơn sốt mà đã ngất xỉu rồi.

 

Chợt nhớ lại chuyện sáng nay, tôi lên tiếng hỏi:

 

"Xin hỏi là ai đã đưa tôi đến đây vậy?"

 

"Là đội trưởng Phương." Bác sĩ vừa trả lời vừa kiểm tra nhiệt độ cho tôi.

 

Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên khiến tôi chợt nhớ ra điều gì đó.

 

"Hôm nay là ngày đoàn Kinh Sư trở về Bắc Kinh phải không?"

 

"Đúng vậy, hôm nay lực lượng hỗ trợ sẽ quay về."

 

Bác sĩ liếc nhìn nhiệt kế rồi nói: "38.5 độ, vẫn còn sốt."

 

Tôi khẽ thở dài, cảm giác trong lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường.

 

Thậm chí tôi còn chẳng cần ra tiễn, chẳng cần nói lời tạm biệt với Giang Thư Tự.

 

Tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống.

 

Từ cửa sổ phòng y tế không thể nhìn ra tình hình bên ngoài, tôi chỉ có thể phán đoán qua âm thanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chắc hẳn... Giang Thư Tự đã rời khỏi Thượng Hải rồi.

 

Nửa tiếng sau, Từ Nam Dương bước vào.

 

"Cô thấy thế nào rồi?" Trong mắt cậu ấy đầy vẻ lo lắng: "Có đói không? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

 

Vừa nói, cậu ấy vừa lấy hộp cơm ra: "Tôi có mang cơm trưa cho cô đây."

 

Tôi ngồi dậy, mỉm cười: "Cảm ơn anh nhé. Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến tôi lại thấy hơi đói rồi."

 

Từ Nam Dương bất lực lắc đầu: "Cô mau ăn đi."

 

Vừa ăn, tôi vừa hỏi với vẻ không yên lòng: "Họ về hết rồi sao?"

 

Cậu ấy hiểu rõ tôi đang hỏi về ai, chỉ gật đầu: "Về hết rồi."

 

Tôi tiếp tục ăn ngon lành.

 

Khi Diệp Khả Y chạy đến, hốc mắt cô nhóc đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Chị! Chị ốm rồi à? Chị có sao không?"

 

Diệp Khả Y vừa định lao tới ôm chầm lấy tôi, nhưng khi thấy vẻ mặt tiều tụy cùng cánh tay vẫn đang truyền dịch, cô nhóc khựng lại, chần chừ rút tay về.

 

Tôi mỉm cười trấn an:

 

"Chị không sao đâu, đừng lo."

 

"Em muốn ở lại chăm sóc chị!" Cô nhóc nũng nịu, như thể chỉ cần tôi từ chối là sẽ òa khóc ngay lập tức.

 

Tôi bất đắc dĩ gật đầu:

 

"Được rồi, em cứ ở lại đi."

 

Diệp Khả Y lập tức nín khóc, ánh mắt sáng lên, ngồi xuống bên cạnh tôi rồi cười tít mắt.

 

Khi Phương Tử Kỳ bước vào, căn phòng nhỏ của trạm y tế đã chật kín người.

 

"Cô tỉnh rồi." Giọng anh ấy vẫn trầm thấp, không lộ rõ cảm xúc.

 

Đứng cách tôi không xa, ánh mắt anh ấy dừng lại trên người tôi.

 

Tôi nhẹ nhàng gật đầu:

 

"Cảm ơn đội trưởng Phương."

 

Anh ấy gật đầu theo phản xạ, đưa mắt quét một lượt căn phòng, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

 

"Vậy cô nghỉ ngơi cho khỏe đi." Dứt lời, Phương Tử Kỳ liền rời đi.

 

Sau khi truyền xong chai dịch, cơn sốt cũng dịu lại.

 

Nhưng tôi không quen nằm một chỗ mà không làm gì.

 

Vừa cảm thấy khỏe hơn một chút tôi đã muốn ra ngoài xem có việc gì giúp được không.

 

Có điều, sắc mặt tôi kém đến mức chẳng ai dám giao việc cho.

 

Mọi người chỉ cười chào hỏi rồi nhẹ nhàng khuyên tôi về nghỉ ngơi.

 

"Chỉ là sốt thôi mà, có phải sắp c.h.ế.t đâu." Tôi làu bàu, hơi nản.

 

Từ Nam Dương đứng bên cạnh, giọng điềm đạm:

 

"Đội phó Khương, đợi đến khi cô khỏe lại rồi thì không ai tranh phần của cô đâu mà. Trước mắt cô cứ dưỡng bệnh đã đi."

 

Tôi lười tranh cãi, chỉ cảm thấy nhàm chán.

 

Một nỗi bực bội vô cớ dâng lên trong lòng, có lẽ do hậu quả của cơn sốt để lại.

 

Nhưng sang ngày hôm sau, cơn đau đầu của tôi càng dữ dội hơn.

 

Và tôi nhìn thấy Giang Thư Tự đứng trước giường bệnh, trên tay cầm một bó hoa.

 

Chương 19

 

Anh ta quay lại, nét mặt không chút biểu cảm. Ánh mắt đầy đau lòng nhìn tôi chăm chú, rồi đưa tay muốn chạm vào mặt tôi.

 

"Em gầy đi rồi."

 

Tôi nghiêng đầu né tránh bàn tay đang vươn tới.

 

"Anh vẫn chưa về Bắc Kinh à?"

 

"Anh đã xin điều đến Thượng Hải rồi."

 

Bị tôi từ chối nhưng Giang Thư Tự không tức giận, anh ta chỉ lặng lẽ đặt bó hoa lên đầu giường.

 

Một bó hướng dương rực rỡ... Đúng là loài hoa tôi thích.

 

Nhưng tôi không muốn nhận.

 

Anh ta muốn ở lại Thượng Hải? Vậy chẳng phải mọi thứ lại quay trở về điểm xuất phát sao?

 

"Vì sao?" Tôi không hiểu nổi.

 

"Vì em." Anh ta nhìn tôi chăm chú, không hề né tránh.

 

Dường như chỉ cần tôi muốn, anh ta sẵn sàng xé toang lòng mình, moi ra một trái tim chân thành để tôi nhìn thấy.

 

"Vì tôi á? Đúng là nực cười!" Tôi hiếm khi tức giận đến thế.

 

"Anh nên trở về Bắc Kinh tiếp tục làm đoàn trưởng quân đoàn 4 đi."

 

"Thượng Hải cũng cần đoàn trưởng, nhưng quan trọng hơn cả là... anh cần em." Giang Thư Tự điềm tĩnh nói, không chút do dự.

 

Tôi cau mày.

 

Trước đây, anh ta chưa từng nói những lời như thế.

 

Anh ta của trước kia, chỉ khi bị tôi truy hỏi hết lần này đến lần khác mới miễn cưỡng thừa nhận cảm xúc thật của mình.

 

Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng, anh ta yêu tôi.

 

Dù không nói "yêu" nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều chất chứa tình cảm.

 

Thế rồi đến một ngày, tôi không còn cảm nhận được chút tình yêu nào nữa.

 

Vậy nên tôi đã từ bỏ.