Lựa Chọn Muộn Màng

Chương 14



Người đẹp chu môi, thản nhiên nói: "Em không thèm, bọn đàn ông chẳng ai tốt cả. Chị cũng có lấy chồng đâu!"

 

Vừa nói, cô vừa giật quả trứng luộc trong tay tôi, kiên nhẫn bóc vỏ giúp.

 

Tôi thở dài: "Chị từng kết hôn rồi."

 

Diệp Khả Y mở to hai mắt há hốc miệng, trông chẳng khác gì quả trứng mình vừa bóc ra: "Hả? Vậy... chồng chị đâu rồi? Sao em chưa từng nghe chị nhắc đến?"

 

Tôi cười bất đắc dĩ: "Ly hôn rồi."

 

Diệp Khả Y nghiến răng ken két: "Đấy! Em nói rồi mà, đàn ông chẳng ai ra hồn cả!"

 

Từ xa, Từ Nam Dương vừa đến, nghe thấy liền tò mò hỏi: "Gì thế? Vừa tới đã nghe câu này, ai lại chọc giận em rồi?"

 

Diệp Khả Y hừ một tiếng, dứt khoát quay đầu, không thèm nhìn cậu ấy.

 

Tôi bật cười, lườm cô nhóc một cái: "Trẻ con."

 

Từ Nam Dương cũng cười, giơ tay tỏ ý đầu hàng: "Được rồi, không thèm để ý tôi nữa chứ gì? Thế thì tôi xin lỗi nhé, coi như chuộc tội đi."

 

Mọi người cười nói vui vẻ, ăn sáng xong lại tiếp tục bước vào buổi huấn luyện.

 

Chương 23

 

Mấy ngày liền sau đó, Giang Thư Tự không hề xuất hiện.

 

Tôi cũng chẳng bận tâm, cứ thế tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.

 

Nhưng rồi, những ngày sau đó, anh ta vẫn tìm đến đội cứu hộ bất cứ khi nào có thời gian.

 

Anh ta mang theo một cành hướng dương, lặng lẽ đặt trước cửa phòng tôi.

 

Từ xa, anh ta đứng nhìn tôi cùng đồng đội huấn luyện, nghỉ ngơi.

 

Không tiến thêm bước nào, chỉ khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta mới chậm rãi bước tới, mỉm cười: "Chào buổi tối."

 

Không gượng ép, không vượt quá giới hạn. 

 

Tôi cũng chỉ đáp lại một câu chào rồi tiếp tục làm việc của mình.

 

Mỗi lần chào hỏi xong, anh ta lại rời đi. Cứ thế lặp đi lặp lại.

 

Giang Thư Tự không làm phiền tôi.

 

......

 

Tiết trời dần sang thu, đội cứu hộ bất ngờ vang lên hồi còi cảnh báo.

 

"Xuất hiện kẻ cầm d.a.o gây thương tích và phóng hỏa ở giao lộ phía tây đường Nhược Nhạn, đội 1 lập tức lên đường cứu hộ!"

 

Khi tôi dẫn đội đến hiện trường, Giang Thư Tự đã có mặt ở đó.

 

Từ xa, tôi thấy một gã đàn ông dữ tợn đang dùng d.a.o khống chế một người vô tội.

 

Xung quanh, những người bị thương nằm rải rác, m.á.u loang lổ khắp nơi trên mặt đất.

 

"Đừng phân tâm! Trước tiên phải dập lửa, đó là nhiệm vụ quan trọng nhất!" Phương Tử Kỳ nhắc nhở.

 

Tôi gật đầu, nhanh chóng cùng đội mang theo thiết bị, dốc sức khống chế ngọn lửa đang bùng lên dữ dội.

 

Những người bị thương lần lượt được đưa lên xe cứu thương.

 

Giang Thư Tự lúc này đang cố gắng trấn an tên côn đồ, tìm cách thuyết phục hắn thả con tin ra.

 

Nhưng tên đàn ông kia lại trở nên kích động, bất ngờ vung d.a.o đ.â.m về phía một người định tiến lên.

 

Tôi thót tim, vội lao về phía trước đẩy đám đông tản ra.

 

Đây là điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.

 

Bỗng nhiên, đám đông trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

 

Ngay giữa dòng người, có kẻ bất ngờ rút dao, bắt đầu đ.â.m loạn xạ.

 

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức lao đến, hô lớn: "Mau rời khỏi đây! Nhanh lên! Giải tán ngay lập tức!"

 

Đúng lúc đó, một đứa trẻ bị xô ngã xuống đất.

 

Chỉ trong tích tắc, cảnh tượng hỗn loạn có nguy cơ biến thành một vụ giẫm đạp.

 

Tôi vội lao vào giữa dòng người, gạt họ ra, chạy về phía đứa bé.

 

Tên côn đồ cũng trông thấy, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung ác, cầm d.a.o lao thẳng tới.

 

Tôi hoảng hốt hét lớn: "Dừng lại! Đừng làm hại đứa trẻ! Bình tĩnh lại!"

 

Với tốc độ nhanh nhất, tôi lao đến trước hắn một bước, ôm chặt đứa trẻ đang khóc nức nở vào lòng.

 

Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất… cho dù có phải chết, tôi cũng không thể để bất kỳ ai bị thương ngay trước mặt mình.

 

Nhưng lưỡi d.a.o kia lại không đ.â.m vào tôi.

 

Không có thời gian suy nghĩ, tôi lập tức đưa đứa bé qua cho Phương Tử Kỳ vừa lao đến.

 

"Đội phó Khương!" Một tiếng hét thất thanh vang lên.

 

Tôi kinh hoàng quay đầu lại, chỉ thấy Giang Thư Tự đang siết chặt cổ tay tên côn đồ.

 

Lưỡi d.a.o trong tay hắn đã cắm sâu vào bụng anh.

 

Cả người tôi trong nháy mắt cứng đờ.

 

"Giang Thư Tự!" Tôi gào lên, giọng la gần như vỡ vụn.

 

Ngay sau đó, cảnh sát ập đến khống chế kẻ tấn công.

 

Tôi vội đỡ lấy Giang Thư Tự, cảm nhận được cơ thể anh đang run lên từng đợt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Xe cứu thương!" Tôi hét lớn, gần như mất kiểm soát.

 

Giang Thư Tự nhìn tôi, cố gắng mỉm cười: "Không sao đâu, em đừng khóc!"

 

Tôi chớp mắt, lúc này mới nhận ra nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.

 

Khi anh được đưa lên xe cấp cứu, lòng tôi lạnh toát.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ anh.

 

Đứng trước ranh giới sinh tử, tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì được.

 

Cố gắng điều chỉnh nhịp thở để trông có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng tim tôi vẫn đập loạn không ngừng.

 

Tôi không còn yêu Giang Thư Tự nữa.

 

Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận việc anh chết.

 

Tâm trí tôi đã tưởng tượng đến kịch bản tồi tệ nhất.

 

Chương 24

 

Phương Tử Kỳ nhìn thấu sự lơ đãng của tôi, vỗ nhẹ lên vai: "Cô theo xe cứu thương đến bệnh viện đi."

 

Tôi ngây người gật đầu, rồi lại lắc đầu.

 

"Mọi chuyện ở đây đã xử lý xong rồi, cô cứ đi đi." Phương Tử Kỳ nói tiếp.

 

Tôi đưa mắt nhìn quanh… đám đông đã giải tán, mọi việc cần làm tôi đều đã làm xong.

 

Thế nhưng, trong lòng tôi vẫn cứ thấy bất an không dứt. Cuối cùng, tôi chỉ lắc đầu: "Không, cứ làm theo quy trình đi."

 

Phương Tử Kỳ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ hoàn thành nốt công việc rồi cùng đội cứu hộ rời đi.

 

Trở lại đội cứu hộ, tôi cứ thấp thỏm không yên.

 

Ngay cả lúc ăn tối, tôi cũng chẳng thể tập trung nổi.

 

Từ nãy đến giờ, tôi đã chan canh vào cơm ba lần, vậy mà bát cơm vẫn khô nguyên.

 

Từ Nam Dương nhìn tôi, bật cười bất lực: "Đi đi đội phó Khương của tôi ơi, đã lo lắng đến vậy rồi, còn cố ngồi đây làm gì nữa không biết?"

 

Tôi cười gượng.

 

Đến cuối... vẫn chẳng thể thuyết phục bản thân mình đừng đi.

 

Ở bệnh viện, tôi thấy Giang Thư Tự đang nằm trên giường bệnh.

 

Bụng anh được quấn chặt lớp băng gạc dày, sắc mặt tái nhợt nhưng có vẻ đã qua cơn nguy kịch.

 

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ định nhìn một chút rồi rời đi... Tôi chậm rãi bước đến bên giường, cúi đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh, lại không nhịn được mà thở dài.

 

Biết anh đã qua bình an, tôi liền giấu hết mọi lo lắng vào trong lòng, để biểu cảm trên mặt trở lại  như cũ.

 

Tôi xoay người định rời đi...

 

Bất ngờ, một bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ tay tôi.

 

"Đừng đi..." Giọng Giang Thư Tự rất khẽ, như thể sắp tan vào không khí.

 

Tôi thoáng sững lại.

 

Cảm giác như bí mật của mình bị người khác nhìn thấu, tôi hơi lảng tránh, khẽ rút tay về.

 

Nhưng chỉ cần dùng lực một chút, sắc mặt Giang Thư Tự lập tức nhăn lại vì đau đớn.

 

Tôi vội dừng tay, không dám cử động thêm.

 

Chỉ có thể để mặc anh nắm lấy tay mình.

 

Khóe môi Giang Thư Tự không kìm được mà cong lên: "Em thua rồi, Khương Mộ Tảo."

 

Tôi chẳng thể cười nổi, tôi rút tay về rồi lạnh lùng nói: "Anh không sao thì tốt rồi, tôi đi đây."

 

"Được, vậy sau này nhớ đến thăm anh nhé." Giang Thư Tự vẫn cười, nhưng sắc mặt nhợt nhạt khiến nụ cười ấy càng thêm yếu ớt.

 

Tôi tránh ánh mắt anh, không muốn nhìn lâu hơn: "Anh đừng nhìn tôi với vẻ mặt đó."

 

"Miễn là có tác dụng." Giang Thư Tự thản nhiên thừa nhận mưu tính của mình.

 

Tôi không muốn đôi co thêm, xoay người rời đi.

 

Sau lưng, tiếng cười khe khẽ của anh vang lên.

 

Vết thương của anh không quá sâu, chính vì thế mới không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Chỉ cần lưỡi d.a.o đ.â.m sâu thêm một hai centimet, là lá lách có thể đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.

 

Sau lần đó, tôi không quay lại bệnh viện thăm Giang Thư Tự nữa.

 

Nhưng dường như tâm trạng của anh ngày càng tốt lên.

 

Đến cả tôi cũng không rõ lòng mình đang nghĩ gì.

 

Tôi không hiểu nổi bản thân, cũng chẳng nhìn thấu được Giang Thư Tự.

 

Yêu hay không yêu, nói thì dễ lắm... Nhưng trái tim tôi lúc nào cũng phản bội lý trí.

 

Khoảnh khắc tôi quyết định đến bệnh viện, tôi đã biết rõ... Trước ranh giới sống chết, tôi không thể thờ ơ như bản thân mình nghĩ.

 

Huống hồ, Giang Thư Tự bị thương là vì tôi.

 

Càng nghĩ, tôi càng không thể dửng dưng.

 

Những ngày qua, tôi cố tình né tránh chuyện đó, như thể chỉ cần không nghĩ đến thì tất cả sẽ trở thành quá khứ.