Lựa Chọn Muộn Màng

Chương 17



Tôi nghe thấy câu đó, lòng càng thêm bực bội, bước chân càng nhanh hơn.  

 

Giang Thư Tự vùng khỏi Kỷ Sầm Sầm, tiếp tục gọi tôi: “Mộ Tảo, nghe anh giải thích!”  

 

Nhưng Kỷ Sầm Sầm lại lao đến, ôm chặt lấy anh, giọng nói mềm nhũn: “Chú, đã lâu không gặp, em rất nhớ chú.”  

 

Tôi bước nhanh hơn, nhanh đến mức Giang Thư Tự không thể đuổi kịp.  

 

Anh nhắm chặt mắt, giọng nói tràn đầy đau đớn: “Bây giờ cô đã hài lòng chưa?”  

 

Kỷ Sầm Sầm lúc này mới sững sờ buông tay, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Chú út, chú đang nói gì vậy?”  

 

Tôi vội vã quay về đội cứu hộ.  

 

Tôi thậm chí không buồn hỏi về chuyện của Kỷ Sầm Sầm.  

 

Ngay giây phút nhìn thấy cô ta, trái tim tôi đã đóng băng.  

 

Vào lúc tôi vừa quyết định sẽ cùng Giang Thư Tự hướng đến tương lai, thì Kỷ Sầm Sầm lại xuất hiện một lần nữa.  

 

Diệp Khả Y thấy tôi vội vàng trở về, nhẹ giọng gọi: “Ủa chị?”  

 

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, lập tức bước vào sân huấn luyện mà không nói lời nào.  

 

Tôi đã luyện tập rất lâu, mặc cho thời tiết rét buốt, mồ hôi vẫn thấm ướt đồng phục.  

 

Lúc bước ra khỏi sân tập, tôi thấy Giang Thư Tự đứng ở cửa.  

 

Tôi né người định rời đi, nhưng anh nắm lấy tay tôi, giọng điệu mang theo chút ấm ức: “Ít nhất hãy cho anh một cơ hội để giải thích.”  

 

Tôi cười lạnh: “Lẽ ra tôi nên sớm đoán được.”  

 

“Anh cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành thế này… Anh không biết con bé sẽ đến tìm anh.” Giang Thư Tự thấy tôi chịu mở miệng, vội vàng giải thích.  

 

Tôi nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đã trở nên băng giá: “Vậy thì sao?”  

 

Mãi đến lúc này, tôi mới hiểu ra… những ngày tháng vui vẻ ấy, chẳng qua chỉ là một giấc mộng phù du.

 

Ánh mắt Giang Thư Tự d.a.o động.  

 

Anh đã khó khăn lắm mới đi đến bước này, không thể để mọi thứ sụp đổ chỉ trong chốc lát.  

 

“Lần trước con bé viết thư cho anh, nói rằng đã khỏi bệnh nhưng không hề nói sẽ quay về. Anh cũng chưa từng nói với nó anh đang ở đâu, anh không biết làm cách nào mà nó lại tìm được đến đây. Nhưng em yên tâm, anh chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”  

 

“Những lời này tôi nghe đủ rồi.”  

 

Giọng tôi lạnh băng, dứt khoát hất tay anh ra.  

 

Tôi thật sự rất mệt mỏi.  

 

Tôi không muốn bận tâm đến những chuyện này nữa.  

 

Giờ đây, Giang Thư Tự không còn là người không thể thiếu đối với tôi.  

 

Điều tôi muốn luôn là một tình yêu duy nhất, không phải một tình yêu lo được lo mất.  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi rời đi không chút do dự, bỏ lại một Giang Thư Tự đầy mất mát đứng đó.  

 

Diệp Khả Y đứng cách đó không xa, nhìn bầu không khí giữa chúng tôi thay đổi lần nữa, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa tô và anh.  

 

“Chị?” Cô nhóc dò hỏi.  

 

Tôi mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô: “Trời lạnh, đừng đứng giữa gió nữa, cảm lạnh không tốt đâu.”  

 

Diệp Khả Y cười gật đầu: “Chị cũng vậy, trên người toàn là mồ hôi thôi, chị mau đi tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi đi.”  

 

Cô nhóc khoác áo lên người tôi.  

 

Nhìn Giang Thư Tự đang đuổi theo phía sau thì không nhịn được mà trợn mắt.  

 

Suốt mấy ngày liền, tôi không hề nhắc đến Giang Thư Tự, cũng không gặp lại anh.  

 

Nhưng Kỷ Sầm Sầm lại chủ động đến tìm tôi.

 

Chương 30

 

Kỷ Sầm Sầm sải bước vào đội cứu hộ, lớn tiếng hỏi:  

 

“Tôi tìm Khương Mộ Tảo!”  

 

Mọi người xung quanh đều khó hiểu nhìn người phụ nữ xông vào đầy khí thế này, rì rầm bàn tán.  

 

Phương Tử Kỳ là người đầu tiên tiến lên.  

 

“Cô tìm cô ấy có chuyện gì?”  

 

Kỷ Sầm Sầm nở nụ cười ngọt ngào: “Tôi có chuyện muốn nói với chị ta, đồng chí, phiền anh gọi chị ta ra giúp tôi.”  

 

Gương mặt Phương Tử Kỳ lập tức đanh lại: “Lý do không chính đáng.”  

 

Nụ cười trên mặt Kỷ Sầm Sầm cứng đờ.  

 

Đúng lúc này, tôi đi ngang qua, chứng kiến toàn bộ sự việc.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Diệp Khả Y cũng nhìn thấy, cô nhóc bước tới: “Đội trưởng Phương, để em, anh đi huấn luyện trước đi.”  

 

Phương Tử Kỳ gật đầu rời đi, không nói gì nữa.  

 

Diệp Khả Y có thể cảm nhận được địch ý từ Kỷ Sầm Sầm, cảm giác này rất quen thuộc.  

 

Cô nhóc đã từng cảm nhận được từ người phụ nữ của tên bạn trai cũ kia.  

 

Người phụ nữ đó nói với cô rằng:  

 

“Tôi với anh ấy bên nhau bảy năm, cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ấy trả thù tôi lúc bọn tôi chia tay mà thôi.”  

 

Khi ấy, Diệp Khả Y tức đến mức muốn đánh c.h.ế.t cô ta luôn.  

 

Nhưng bây giờ, cô chỉ cười lạnh một tiếng:  

 

“Cô tìm chị tôi có chuyện gì?”  

 

Kỷ Sầm Sầm nhìn cô, mỉm cười nhẹ: “Chị à? Cô với chị ta có quan hệ gì?”  

 

“Câu này đáng lẽ tôi phải hỏi cô mới đúng.” Diệp Khả Y lạnh lùng: “Chẳng phải cô là… cô cháu gái gì đó của đoàn trưởng Giang sao?”  

 

“Cô biết tôi?” Giọng điệu Kỷ Sầm Sầm cũng lạnh theo: “Tôi muốn gặp chị ta ngay lập tức.”  

 

“Nằm xuống đất mà mơ đi, cô nghĩ ai cô cũng có thể gặp chắc? Chị tôi bận lắm.” Diệp Khả Y vừa biết thân phận của cô ta thì càng không khách sáo.  

 

Tôi đứng từ xa, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bèn bước đến.  

 

Kỷ Sầm Sầm không hiểu tại sao cô gái trông trạc tuổi mình này lại có ác cảm với mình đến vậy.  

 

Cô ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất, là vì Giang Thư Tự.  

 

“Cô thích chú tôi?” Cô ta cảnh giác hỏi.  

 

Diệp Khả Y trợn mắt: “Nín giùm cái! Tôi không thích anh ta, tôi thích chị tôi!”  

 

Vừa dứt lời, tôi bước ra.  

 

“Chị.”  

 

“Mộ Tảo.”  

 

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.  

 

Diệp Khả Y lập tức quay đầu, trừng Kỷ Sầm Sầm: “Cô không được gọi chị ấy thân mật như vậy!”  

 

Tôi bật cười, xoa đầu cô nhóc: “Từ Nam Dương tìm em đấy, mau đi đi, chắc lại làm món gì ngon cho em rồi.”  

 

Diệp Khả Y vẫn không yên tâm: “Chị, em…”  

 

“Đi đi, chị đâu có dễ bị ăn h.i.ế.p đến thế.” Tôi thấy buồn cười.  

 

Diệp Khả Y lúc này mới miễn cưỡng rời đi tìm Từ Nam Dương.  

 

Kỷ Sầm Sầm nhìn theo, gương mặt lạnh băng.  

 

Chờ Diệp Khả Y đi rồi, cô ta mới nở một nụ cười:  

 

“Lâu rồi không gặp, Mộ Tảo.”

 

"Đừng gọi tôi như vậy, xét theo vai vế, tôi thuộc thế hệ trước của cô đấy."  

 

Lúc này tôi mới hiểu vì sao Kỷ Sầm Sầm cứ cố chấp gọi tôi là "chị." Bởi vì như vậy thì cô ta mới có thể ngang hàng với tôi, và thế thì cô ta mới có thể ngang nhiên thích Giang Thư Tự.  

 

Kỷ Sầm Sầm không để ý đến mấy chuyện này, chỉ cười nhạt: "Tôi nghe nói hai người ly hôn rồi, đúng không?"  

 

"Phải. Nên cô muốn làm gì thì cứ làm, không cần đến tìm tôi." Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng.  

 

Kỷ Sầm Sầm chưa bao giờ thấy tôi sắc bén đến thế, cô ta sững người vài giây rồi mới mở miệng: "Tôi..."  

 

"Đừng cầu xin tôi, cũng đừng giở lại mấy trò sống c.h.ế.t như trước. Tôi với Giang Thư Tự đã không còn liên quan gì nữa rồi."  

 

"... Mộ Tảo!"  

 

Giọng của Giang Thư Tự vang lên sau lưng tôi, anh đã nghe thấy câu nói kia.  

 

Tôi im lặng, nhắm mắt đầy bất lực rồi mở miệng: "Đến đúng lúc lắm, đưa cô ta đi đi."  

 

Kỷ Sầm Sầm trông vô cùng vô tội, ánh mắt hết nhìn tôi lại nhìn Giang Thư Tự. Cuối cùng, cô ta bước về phía anh, định nắm lấy tay anh.  

 

"Chú..."  

 

"Tôi không phải chú của cô!"  

 

Giang Thư Tự nhìn tôi chăm chú, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ thật sự của tôi.  

 

"Chú!"  

 

Kỷ Sầm Sầm bật khóc: "Chú không cần em nữa sao? Em đã không còn người thân nào nữa rồi!"  

 

Cùng một câu nói, nhưng lần này, Giang Thư Tự chỉ thấy mệt mỏi.