Khẽ nhếch môi, tôi bình thản nói: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra trước đây anh không ăn thịt ba chỉ.”
“Lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ.” Anh giải thích một câu, hoàn toàn không cảm thấy việc ăn đồ ăn thừa của Kỷ Sầm Sầm có gì không ổn.
Trái tim vốn đã nguội lạnh của tôi chìm sâu vào băng giá, chẳng còn tâm trạng đôi co với cô ta nữa.
Dù sao thì giữa tôi và Kỷ Sầm Sầm, tôi vẫn luôn là người nhường bước.
Sau bữa ăn, Giang Thư Tự đứng dậy dọn bát đũa, nhưng Kỷ Sầm Sầm cứ giành làm bằng được.
Gian bếp bé nhỏ, thế mà cô ta lại làm vỡ 3 cái bát của tôi.
Đã làm vỡ thì thôi, cô ta còn ra vẻ hoang mang, nhìn tôi đầy áy náy: “Xin lỗi, Mộ Tảo, em sẽ tìm cách đền cho chị.”
Vừa nói, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Giang Thư Tự lập tức xắn tay áo, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ trên sàn: “Cháu mới trưởng thành, lấy đâu ra tiền mà đền? Thím của cháu không để bụng đâu.”
Anh thu dọn xong, mang rác ra ngoài cửa, rồi quay lại kéo tôi vào phòng ngủ: “Mộ Tảo, em đừng chấp nhặt với Sầm Sầm, về mặt tâm lý thì con bé vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn đâu.”
Tôi đã nghe câu này vô số lần.
Hồi mới mất cha mẹ, Kỷ Sầm Sầm thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không yên giấc, khóc suốt cả đêm.
Khiến đêm nào Giang Thư Tự cũng phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi.
Sau đó, chỉ cần anh không đến thăm một ngày, là Kỷ Sầm Sầm lại sinh ra trò tuyệt thực.
Cuối cùng, Giang Thư Tự dọn ra ngoài, thuê hẳn một phòng trọ gần nhà cô ta để tiện chăm sóc.
“Sầm Sầm vẫn còn nhỏ, tâm lý chưa vững, hơn nữa anh đã hứa với cha mẹ con bé sẽ chăm sóc nó.”
Hai năm trước, anh cũng nói y hệt như vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi.
Tâm trạng tôi lên xuống thất thường, nhưng nghĩ đến 3 cái bát bị vỡ vẫn thấy tiếc: “Anh muốn chăm sóc cô ta, em không có ý kiến nữa, nhưng anh đền bát cho em đi.”
Giang Thư Tự sững lại một thoáng, mày nhíu chặt: “Em vẫn còn giận Sầm Sầm đúng không? Cha mẹ con bé đã hy sinh vì nhân dân, sao em cứ phải chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt này?”
Lại là mấy lời này.
Từ khi kết hôn đến nay, chỉ cần tôi có ý kiến với Kỷ Sầm Sầm, Giang Thư Tự sẽ ngay lập tức lôi đạo lý ra giảng.
Mỗi lần như vậy, tôi đều bị lời nói của anh đ.â.m đến đau lòng.
Nhưng giờ đây, tôi quyết định không tranh cãi với anh nữa.
Thấy tôi chỉ nhíu mày mà không nói gì, thái độ của Giang Thư Tự liền dịu xuống.
Hàng mày sắc lạnh dần giãn ra, anh dịu dàng nắm lấy tay tôi: “Anh biết em đã chịu nhiều ấm ức.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Anh đã nhờ người tìm bác sĩ nước ngoài để điều trị tâm lý cho Sầm Sầm. Đợi con bé hồi phục, anh sẽ dọn về nhà.”
“Sầm Sầm cũng đã trưởng thành, trách nhiệm của anh coi như đã hoàn thành…”
Tôi mở miệng, định nói không cần nữa, vì đã có phán quyết của tòa… chúng tôi không còn là vợ chồng.
Hơn nữa, tôi cũng không hiểu nổi… rõ ràng chúng tôi đã ly hôn, vậy mà sao anh vẫn có thể hành xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Thôi bỏ đi, dù sao 15 ngày nữa tôi cũng rời đi, tốt nhất bây giờ nói rõ mọi chuyện, đừng tiếp tục dày vò trái tim mình nữa.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, còi báo động của đội cứu hộ bỗng vang lên!
Loa phát thanh vang vọng giọng đội trưởng: “Hỏa hoạn xảy ra tại khu dân cư Hạnh Phúc, đường Thái Bình. Đội 1 lập tức đến hiện trường cứu hộ.”
Sắc mặt tôi lập tức căng thẳng, nhanh chóng rút tay ra: “Sau khi xong nhiệm vụ, em có chuyện muốn nói với anh!”
Vứt lại câu đó, tôi lao ra khỏi nhà trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Thư Tự, chạy thẳng về phía đội cứu hộ.
Chương 3
Tới đội cứu hộ, tôi nhanh chóng mặc đồ bảo hộ, dẫn theo tiểu đội leo lên xe cảnh sát, lao thẳng đến đường Thái Bình.
Khi đến nơi, những căn nhà gỗ trên đường đã chìm trong biển khói dày đặc, tro bụi tung bay khắp trời.
Người dân đã được sơ tán gần hết, chỉ còn chờ chúng tôi xông vào dập lửa!
Tôi lập tức ra lệnh: “Đại Dũng, A Thành, mang vòi rồng theo tôi vào trong dập lửa! Những người còn lại ngăn không cho lửa lan rộng!”
“Rõ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đội cứu hộ đồng loạt đáp lời.
Ngay lúc đó, Giang Thư Tự cũng dẫn quân lính của mình đến tiếp viện.
Quân đội và cảnh sát vốn luôn phối hợp chặt chẽ, đội cứu hộ thiếu nhân lực, mỗi khi xảy ra sự cố lớn, quân đoàn Bốn đều sẽ cử người hỗ trợ cứu nạn.
Chúng tôi chỉ thoáng nhìn nhau, không cần nhiều lời, lập tức lao vào hiện trường.
Cả hai không chút do dự lao thẳng vào biển lửa, tranh thủ từng giây từng phút bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.
Đến khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn, lớp găng tay bảo hộ của tôi đã bị nung đỏ, cháy thủng, lòng bàn tay chi chít những vết bỏng phồng rộp ghê rợn.
Nhưng tôi chẳng hề thấy đau, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Đội trưởng đến sau cùng để tiếp quản hiện trường, nhìn thấy tôi cười tươi rói mà không hiểu nổi: “Tiểu Khương bị cháy đến ngu người rồi à? Sao vui dữ vậy?”
Tôi cong môi cười nhẹ: “Không có thương vong, sao không vui cho được?”
Đội trưởng ngẩn người, ánh mắt mang theo chút áy náy: “Vẫn là Tiểu Khương giác ngộ cao, lẽ ra lần này anh mới là người chuyển công tác đến Thượng Hải, nhưng mà… gia đình anh đều ở Bắc Kinh. Còn em, vẫn chưa lập gia đình…”
Tôi từng nghĩ rằng, mình và Giang Thư Tự cũng sẽ có một mái nhà.
Nhưng sự tồn tại của Kỷ Sầm Sầm, đã tát cho tôi một cái đau điếng.
Nhưng nếu hy sinh một mái nhà nhỏ bé của mình lại có thể bảo vệ những mái nhà của nhân dân… Vậy thì cũng đáng.
Tôi kìm nén cảm xúc, ánh mắt kiên định: “Đội trưởng, chỉ cần có thể phục vụ nhân dân, tôi đi đâu cũng được. Sau này, tôi sẽ đề cử một người phù hợp thay thế vị trí đội phó của mình.”
“Có một đội phó như em là niềm tự hào của đội cứu hộ.”
Đội trưởng vỗ vai tôi đầy hài lòng, ánh mắt lại chú ý đến đôi tay bị thương của tôi: “Mấy ngày tới em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, coi như nghỉ phép.”
Tôi giơ bàn tay bị thương lên, nghiêm túc chào theo kiểu quân đội, dù động tác có hơi cứng nhắc: “Rõ.”
Tiễn đội trưởng rời đi, tôi đến phòng y tế của đội để băng bó vết thương rồi về nhà.
Không lâu nữa tôi sẽ rời đi, tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi, cũng tiện xem mình cần mang theo những gì.
Đúng lúc đó, cửa nhà vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Giang Thư Tự bất ngờ trở về, trong tay còn xách theo túi rau củ vừa mua.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại về đây?”
“Về nấu cơm cho em.” Giang Thư Tự nhìn tay tôi bị thương, ánh mắt hiện lên tia quan tâm vụn vặt.
Cứ như thể… anh quan tâm tôi lắm, như thể anh yêu tôi lắm vậy.
Nhưng tim tôi chợt quặn lại.
Mới kết hôn không lâu, tay tôi từng bị thương trong một lần làm nhiệm vụ. Nửa đêm khát nước, tôi nhờ Giang Thư Tự rót giúp một ly.
Nhưng anh đang vội đi thăm Kỷ Sầm Sầm, chỉ hờ hững đáp: “Đừng dùng mấy chiêu này để ngăn anh đi gặp Sầm Sầm, tự em rót uống đi.”
Đến năm thứ hai sau kết hôn, một trận hỏa hoạn ở phố Thái Cổ đã cướp đi sinh mạng của hàng chục người dân, cũng như ba đồng đội của tôi.
Những cơn ác mộng ám ảnh tôi triền miên, tôi chỉ muốn Giang Thư Tự ở bên cạnh, an ủi mình một chút.
Nhưng anh lại bảo: “Sầm Sầm nói ban đêm mình hay gặp ác mộng, thế là em cũng học theo à?”
“Mộ Tảo, em đừng ghen bóng ghen gió nữa được không? Sầm Sầm chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Giờ đây, tình yêu của tôi dành cho Giang Thư Tự… chỉ còn lại nỗi đau.
Tôi sắp đi rồi, vậy mà anh lại đến quan tâm tôi lúc này.
Tôi cụp mắt, giấu đi cảm giác chua xót trong lòng: “Không cần đâu…”
Nhưng Giang Thư Tự đã bước qua tôi vào bếp, tiếng nước chảy, d.a.o thớt lách cách nhanh chóng vang lên.