Nhưng năm Hoa Dương công chúa lưu lạc bên ngoài vẫn bị tổn hại đến sức khỏe, sau khi được nhận về thì liên tục uống thuốc, sức khỏe lúc tốt lúc xấu.
Ta đến Phủ công chúa thăm nàng, sắc mặt nàng vẫn khá tốt, chẳng qua người lười biếng không muốn động đậy. Ngoại trừ ta, những người khác hầu như nàng rất ít khi gặp.
Ta biết, nàng mắc bệnh trong lòng.
Nếu không phải Thuật Thuật tặng La Diệc Chu chiếc mặt ngọc thỏ do chính tay Hoàng thượng chạm khắc khi còn trẻ, nếu không phải quan giám khảo từng là bạn học của Hoàng thượng, và có mặt lúc Hoàng thượng khắc con thỏ đó, thì có lẽ không ai có thể nhận ra.
Cũng thật trùng hợp, tất cả những cơ duyên đó đã cùng nhau xác nhận thân phận của Hoa Dương công chúa. Nếu có một bước nào đó không trùng khớp, chắc giờ này công chúa vẫn còn sống cùng chúng ta.
Gia đình Uy Viễn Hầu sẽ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, dùng danh nghĩa phò mã để thu hút sự yêu thương và thiên vị của Hoàng thượng.
May mắn thay, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Khi La Kim Dương sáu tuổi, ta lại sinh thêm một cô con gái.
Lúc này chúng ta đã sớm dọn khỏi căn nhà cũ, nhờ sự tài trợ của Hoa Dương công chúa, đã mua được một căn nhà nhỏ hai gian. Tuy không lớn, nhưng vị trí lại quá đắc địa, La Diệc Chu lên triều không cần dậy sớm, tự mình tản bộ thong thả là đến nơi, còn tiện thể ăn sáng, không đến nỗi đói bụng. Nếu không phải nể mặt công chúa, chỉ riêng chúng ta mà muốn mua được căn nhà như vậy, quả là mơ giữa ban ngày.
Có con gái rồi, Hoa Dương công chúa không biết có tìm được niềm vui mới không, cứ động một tí là bảo ta bế con gái Trạc Trạc đến Phủ công chúa làm bạn với nàng.
Cái tên Trạc Trạc quả nhiên không sai chút nào, nàng đúng là một mặt trời nhỏ rực cháy, gặp công chúa thì thân hơn gặp mẹ đẻ, ôm công chúa là hôn, hoàn toàn quên mất ta là mẹ ruột. Thấy nụ cười trên mặt công chúa ngày một nhiều hơn, công lao của Trạc Trạc không nhỏ, thôi vậy, không nhận ta cũng được, chỉ cần hai người họ khỏe mạnh, hơn hẳn mọi thứ.
Ngày nọ, cha ta bảo ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, ta thu xếp rồi liền về. Hoàn toàn không ngờ, vị đích tỷ của ta quả nhiên vẫn không chịu nổi người chồng bánh vừng mè, đã đội lên đầu hắn một chiếc mũ xanh lè.
Sau khi Lão Hầu gia qua đời, Hầu phủ chia nhà, đương nhiên, tam thiếu gia không được chia nhiều tài sản, nhưng vẫn dư dả hơn rất nhiều so với nhà bình thường. Tân Hầu gia cũng không nỡ để đệ đệ ruột chịu khổ, đã cho hắn một căn nhà lớn và không ít cửa hàng, thừa sức làm một nhà giàu có.
Nhưng đích tỷ không hài lòng. Nàng không chỉ không hài lòng, mà còn bị một tên kép hát khéo miệng lừa gạt.
Tỷ phu bánh vừng mè đi ra ngoại tỉnh bàn chuyện làm ăn, đi bốn tháng, trở về thì đích tỷ đã mang thai gần hai tháng. Nhìn kiểu gì cũng không thể là con tỷ phu. Thế là, tỷ phu đưa đích tỷ về, tuyên bố hoặc là hưu thê, hoặc là hòa ly, bảo cha ta tự lo liệu.
Cha ta đau đầu, liền lén lút gọi ta về. Định để ta nghĩ cách.
Ta ngây người. Chuyện ngu xuẩn như vậy, làm sao ta nghĩ cách được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên mặt đích tỷ in hằn vết tát, mắt cũng sưng húp vì khóc. Con trai nàng sinh ra tên là Tường ca, vì quá giống tỷ phu, mặt cũng đầy tàn nhang và mắt nhỏ, nên được giữ lại bên tỷ phu. Chỉ cần có một chút không giống tỷ phu, chắc đứa bé cũng phải trả lại. Đến lúc đó Lâm gia sẽ thật sự mất mặt lắm.
Đến lúc gay cấn như vậy, đích mẫu còn định đến gây rối. Ta thầm nghĩ gây rối kiểu gì đây? Nói thẳng với người ta là đứa con trong bụng đích tỷ là con hoang sao?
Đích tỷ khóc lóc nói muốn đi tìm tên gian phu đó, nói muốn hai người cùng gánh vác trách nhiệm này. Hay thật, hắn đã là gian phu rồi, còn dám cùng tỷ ấy gánh vác sao?
Quả nhiên, người đi thì công cốc, tên gian phu đã sớm bỏ trốn rồi.
Ta nói với đích tỷ, hoặc là phá thai, quay về cầu xin tỷ phu, nói mình thay đổi lỗi lầm từ nay về sau sống tử tế. Hoặc là hòa ly, đến lúc đó đánh đứa bé đi, rồi tìm một người góa vợ mà gả, nếu không ở lại nhà, khắp nơi đều là lời đồn đại, tỷ ấy chịu được, người khác trong Lâm gia không biết có chịu nổi không.
Đích tỷ quát lên một tiếng, nói hòa ly.
Đích mẫu nhào đến đánh ta, nói ta đầy bụng nước bẩn, xúi giục đích tỷ hòa ly. May mà cha ta cản kịp, nói đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Đích mẫu còn định làm loạn, bị cha ta tát một cái tỉnh người.
"Bà chiều con gái thành ra như vậy, bà còn mặt mũi mà làm loạn sao? Bao nhiêu năm nay bà cũng không sinh được con trai, ta không bỏ bà đã là may rồi!"
Sau này, đích tỷ hòa ly, chỉ lấy lại được một nửa của hồi môn, nửa kia người ta giữ lại sau này làm sính lễ cưới vợ cho con trai.
Đống chuyện lộn xộn này khiến ta phiền lòng, khi nhìn thấy La Diệc Chu bế Trạc Trạc dắt Kim Dương cùng trở về, tâm trạng ta được xoa dịu. Ba người một lớn hai nhỏ, bóng dáng được ánh hoàng hôn kéo dài ra.
Bọn họ bước xuống bậc thang, Trạc Trạc chìa tay ra với ta: "Mẹ, bế!"
Đứa bé ba tuổi, vẫn chưa nói sõi, không lanh mồm lanh miệng bằng ca ca con bé. Đều là do công chúa chiều hư, Trạc Trạc không cần mở miệng, đương nhiên có cung nữ biết nàng muốn gì. Cứ thế mà chiều cô bé lên tận trời.
"La Kim Trạc, con mà không chịu nói năng đàng hoàng, nương sẽ không khách sáo với con đâu!"
Trạc Trạc vặn vẹo người, bĩu môi nói: "Nương, hư, công chúa, tốt!"
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta nghe mà dở khóc dở cười.
Con trai ở bên cạnh nhảy nhót líu lo kể chuyện hôm nay xảy ra, La Diệc Chu nhẹ nhàng nắm tay ta.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng cả gia đình hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.
-Hết-