Sau khi từ Ma Cao trở về Bắc Đô, không bao lâu sau, Thi Cảnh bay đến Châu Thành công tác.
Trung An Bảo đã mở rộng hoạt động kinh doanh ở Bắc Mĩ, kéo theo đó là các hoạt động kinh doanh ở nước ngoài rộng lớn hơn.
Trong đó có các doanh nghiệp công nghiệp nặng lớn, việc vận chuyển đa phần chỉ có thể lựa chọn đường biển.
Và Hồng Kông có lợi thế về địa lý, tài chính, pháp lý, chính sách thương mại cũng như chuỗi cung ứng toàn cầu trong lĩnh vực vận tải biển, là trạm trung chuyển phù hợp nhất.
Ông cụ Thi trước đây đã hứa sẽ không dính líu đến các thế lực và thương mại ở Hồng Kông.
Nhưng chỉ mười mấy năm sau, nó đã trở thành lời nói cổ hủ của thế hệ trước.
Cùng với tác động của cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu đối với kinh tế Hồng Kông, kinh tế nội địa nhờ vào sự độc đáo của mình đã nhanh chóng điều chỉnh cơ cấu kinh tế và ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Bây giờ thị trường nội địa chẳng phải là một miếng bánh thơm ngon hay sao?
Trần Gia Mân là người đầu tiên không ngồi yên được nữa, muốn kết nối thương mại nội địa, đề xuất hợp tác với Thi Cảnh.
Là chuyện đôi bên cùng có lợi cho nên hai người nhanh chóng đi đến thỏa thuận.
Lần này Thi Cảnh đi Châu Thành công tác chủ yếu là đến thăm người phụ trách Hải quan Chu Hải và các trưởng phòng ban như Cục Thương mại, tạo dựng mối quan hệ, những việc sau này sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi giải quyết xong công việc, Thi Cảnh lại đến Hồng Kông một chuyến, khi trở về Bắc Đô thì đã là 20 ngày sau.
Sinh nhật của anh cũng đã qua rồi.
Nhưng anh cũng không quan tâm đến sinh nhật gì đó, anh vốn dĩ không tổ chức những thứ này.
Chỉ là quả thực có kế hoạch cùng Tiết Nhất Nhất ăn một chiếc bánh kem.
Trước khi lên máy bay Thi Cảnh nhận được tin nhắn WeChat của Tiết Nhất Nhất.
Bảo bối: [Em muốn xin phép một việc.]
Thi Cảnh có chút buồn cười, liền hỏi: [Việc gì?]
Bảo bối: [Bà của Khang Nguyên Gia qua đời rồi, với tư cách là đối tác của Nghi Hòa, em phải đại diện Nghi Hòa đến viếng.]
Thi Cảnh lập tức không vui.
Sao chỗ nào cũng có người này vậy?
SJ: [Nghi Hòa không còn ai khác à?]
Bảo bối: [Dự án liên quan đến Khang Nguyên Gia vẫn luôn do em phụ trách.]
Bảo bối: [Em và anh ấy cũng là bạn bè.]
SJ: [Khi nào?]
Nước hoa Bodymist
Bảo bối: [Hôm nay.]
Bảo bối: [Em ăn trưa xong sẽ qua đó, muộn nhất là ba giờ chiều về nhà, được không ạ?]
Lời đã nói đến mức này rồi.
Nếu còn không đồng ý thì chẳng khác nào quá nhỏ nhen.
SJ: [Đi đi.]
Thi Cảnh đọc lại đoạn hội thoại của hai người.
Ha!
Đây có phải gọi là báo cáo không?
Cảm giác cũng không tệ.
Thi Cảnh lấy ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng tay được đặt làm riêng có chức năng ẩn.
Công đoạn nạm đá quý được hoàn thành ở Hồng Kông, vốn dĩ sẽ được gửi về Bắc Đô, nhưng vì anh đã ở Châu Thành rồi nên đích thân đến lấy.
Xem ra tối nay có thể đeo lên cổ tay Tiết Nhất Nhất rồi.
Xuống máy bay, Thi Cảnh cho những người đi cùng về trước rồi tự mình lái xe đi tìm Tiết Nhất Nhất.
Hôm nay là thứ bảy.
Khu vực trung tâm thành phố kẹt xe nghiêm trọng.
Thi Cảnh lại không có một chút sốt ruột nào.
Xe kẹt cứng không thể di chuyển, anh vươn tay cầm lấy chiếc hộp nhung ở ghế phụ mở ra xem lại.
Không tự chủ được mà mỉm cười.
Đến căn hộ của Tiết Nhất Nhất đã gần năm giờ chiều.
Vừa kịp cùng nhau ăn tối.
Thi Cảnh đỗ xe trong gara ngầm, tay phải cầm chiếc hộp nhung, lúc đi về phía thang máy anh bất giác tung nó lên.
Chiếc hộp nhung liên tục xoay tròn trong không trung rồi vững vàng rơi vào lòng bàn tay anh.
Vào thang máy, anh nghĩ đến điều gì đó liền mở hộp nhung ra, ngón tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền.
Sau đó cứ thế ngửa lòng bàn tay, giữ nó một cách ổn định.
Cửa thang máy lặng lẽ mở ra.
Thảm trải sàn đã che đi phần lớn tiếng bước chân.
Thi Cảnh còn chưa rẽ vào hành lang thì đã nghe thấy tiếng nói.
Giọng của Tiết Nhất Nhất.
Có chút nức nở, mang theo giọng mũi: “Chắc chắn bà hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ.”
Một câu nói, Thi Cảnh đã đoán được đại khái.
Tiết Nhất Nhất đang tốt bụng an ủi người khác.
Nhưng bà người ta mất, cô an ủi vài câu thì thôi, khóc theo làm gì chứ?
Còn nữa, không phải nói muộn nhất là ba giờ sao?
Thi Cảnh đang tính toán chi li thì nghe thấy Tiết Nhất Nhất sụt sịt mũi, nói với giọng vô cùng dịu dàng: “Anh Nguyên Gia, anh đừng nghĩ nhiều quá, được không?”
Cách xưng hô và ngữ điệu đó, nếu nói là “an ủi” thì không đủ để hình dung.
Dỗ dành?
Thi Cảnh nghĩ đến từ này.
Trong nháy mắt, lửa giận lập tức bùng lên.
Thi Cảnh rẽ vào hành lang rồi bước chân đột ngột dừng lại.
Phía trước hành lang.
Khang Nguyên Gia đang ôm Tiết Nhất Nhất.
Thân hình người đàn ông to lớn, đương nhiên che khuất cô gái nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu của cô.
Trông thế nào cũng thấy thân mật, cũng thấy mập mờ.
Chiếc hộp nhung trên tay Thi Cảnh bị đốt ngón tay siết chặt đến phát ra tiếng động.
Cùng lúc đó, Tiết Nhất Nhất từ bên cạnh cánh tay của Khang Nguyên Gia nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lưng cô cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, như gặp phải ma mà đẩy Khang Nguyên Gia ra.
Dùng hết sức lực.
Khang Nguyên Gia đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Tiết Nhất Nhất, sau đó mới thuận theo ánh mắt của cô quay đầu lại.
Người đàn ông đứng yên không động, nhìn chằm chằm vào hai người.
Cằm hơi ngẩng lên, khẽ xoay cổ, đôi mắt híp lại.
Tiếp đó, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong khó nhận ra.
Bước chân, không nhanh không chậm tiến lại gần.
Toàn thân Tiết Nhất Nhất lạnh toát.
Cô quá hiểu biểu cảm này của Thi Cảnh.
Cô đã từng thấy.
Tiết Nhất Nhất chạy về phía Thi Cảnh ôm chầm lấy anh, giọng nói yếu ớt: “Anh nghe em giải thích…”
Bước chân Thi Cảnh dừng lại, cúi mắt.
Toàn thân cô đang run rẩy.
Run rẩy ôm chặt lấy anh.
Cô sợ hãi điều gì, muốn bảo vệ ai, không cần nói cũng biết.
Thi Cảnh nhếch miệng cười, lòng bàn tay đặt lên sau gáy Tiết Nhất Nhất, thuận theo mái tóc mềm mượt trượt xuống, nắm lấy gáy thon nhỏ, dùng sức ép cô ngẩng đầu.
Mặt cô đã đầy nước mắt nhưng trông không liên quan đến nỗi buồn, hoàn toàn là do sợ hãi.
Thi Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất nói năng lắp bắp: “Em… em đi viếng, chú Khang bảo… bảo anh ấy đưa em… đưa em về, em an ủi… an ủi anh ấy một chút…”
Gân xanh trên trán Thi Cảnh giật giật hai cái, ánh mắt dò xét từng tấc trên khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, giọng điệu trầm thấp chậm rãi: “Còn gì nữa không?”
Nước mắt Tiết Nhất Nhất từng giọt lớn lăn dài trên má, như cầu xin, lại như bất lực: “Anh đừng…”
Cánh tay cô siết chặt, ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lòng anh, nhắm mắt hét lớn: “Khang Nguyên Gia, anh đi đi!”
Khang Nguyên Gia chậm rãi bước về phía Thi Cảnh: “Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi!”
Lời này không nghi ngờ gì là đổ thêm dầu vào lửa.
Tiết Nhất Nhất hét lên: “Anh mau đi đi!”
Thi Cảnh tức đến bật cười, hỏi: “Tôi đã làm gì à?”
Đôi mắt đen u ám lạnh lẽo lướt qua hai người: “Hai người đang chột dạ điều gì?”
Giọng điệu của Thi Cảnh rất nhạt, nhưng Tiết Nhất Nhất có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp toàn thân anh đang căng cứng.
Tiết Nhất Nhất yếu ớt nói: “Em có thể giải thích…”
Cô lại hét lớn: “Anh ấy sẽ không làm gì em đâu, anh mau đi đi!”
Khang Nguyên Gia dừng lại vài giây, nhắm mắt lại rồi nhấc chân rời đi.
Giây tiếp theo, cổ họng bị siết chặt, trực tiếp bị túm lấy ném vào tường, ghì chặt.
Xương bả vai đau như vỡ vụn.
Thi Cảnh nhìn chằm chằm vào người trong tay, giọng nói ôn hòa: “Tôi có cho cậu đi chưa?”
Khang Nguyên Gia không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tiết Nhất Nhất thoát ra khỏi vòng tay Thi Cảnh, ôm lấy cánh tay anh kéo: “Đừng như vậy! Thả anh ấy ra! Đừng!”
Thi Cảnh không hề động đậy.
Tiết Nhất Nhất kích động: “Anh muốn giết anh ấy thì giết em trước đi!”
Giết?
Thi Cảnh cười khẩy một tiếng: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Hai chân Khang Nguyên Gia đã co giật, trước mắt lúc trắng lúc đen, sắp ngất đi.
Tiết Nhất Nhất thấy vậy liền cắn mạnh vào cánh tay Thi Cảnh.
Cô cảm nhận được vị máu.
Nhưng cũng không nhả ra.
Thi Cảnh nhìn quai hàm đang run lên vì dùng sức của Tiết Nhất Nhất, bỗng nhiên không còn chút sức lực nào, ngay cả tức giận cũng không còn, trong cơ thể trống rỗng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Ngón tay Thi Cảnh buông lỏng, Khang Nguyên Gia thuận theo bức tường ngã ngồi xuống đất, ôm cổ họng ho dữ dội.
Tiết Nhất Nhất quay đầu lao về phía Khang Nguyên Gia, đỡ anh ta dậy: “Anh không sao chứ? Không sao chứ?”
Anh ta ho ra nước bọt.
Cô dùng tay lau cho anh ta.
Đôi mắt Thi Cảnh đỏ ngầu, bế thốc Nhất Nhất lên, mặc kệ cô vùng vẫy tay chân phản kháng, quay người rời đi.