Lửa Hoang Câm Lặng

Chương 172



Tiết Nhất Nhất vừa đến Myanmar, hành sự vô cùng cẩn thận.

Nhưng cô cũng không hề có tâm lý may mắn cho rằng mình đã hoàn toàn an toàn.

Lỡ như bị tìm thấy…

Cô vừa chờ đợi việc giải mã mật khẩu vừa chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.

Cô tìm đến một cặp mẹ con có hoàn cảnh khó khăn, sau khi đã thỏa thuận với họ cô chuyển đến ở tầng trên nhà họ.

Sau khi dọn vào cô không giao tiếp gì với họ, nhằm mục đích xóa bỏ mọi nghi ngờ.

Cặp mẹ con sống ở tầng hai, người mẹ vì kế sinh nhai nên đi sớm về khuya, cô bé ở nhà một mình làm đồ thủ công đan lát để phụ giúp mẹ.

Cô bé có một thói quen, hễ nghe tiếng bước chân trên cầu thang là sẽ nhoài người ra cửa sổ kính nhìn một cái, thấy không phải mẹ về thì sẽ lập tức rụt người vào trong.

Tiết Nhất Nhất đã giao hẹn với họ.

Nếu có người tìm đến chỗ ở của cô, cô bé hãy cứ nhoài người ra cửa sổ kính nhìn cô, không được rụt vào trong.

Vì vậy hôm đó Tiết Nhất Nhất ngay lập tức biết rằng chỗ ở của mình đã bị lộ.

Cô chạy xuống lầu.

Đồng thời cô dùng lớp màng đã chuẩn bị sẵn để bọc chiếc USB mang theo bên mình rồi nuốt vào bụng.

Đây là phương pháp vận chuyển đồ vật bằng cơ thể người mà cô tình cờ biết được từ người môi giới thứ hai.

Vật thể được bọc bằng lớp màng đặc chế có thể được bảo quản lâu dài trong dạ dày mà không bị ăn mòn.

Chỉ là, thời gian càng dài, cơ thể người càng bị giày vò đau đớn.


Sau khi Tiết Nhất Nhất bị Thi Cảnh bắt đi, cặp mẹ con kia làm theo yêu cầu, gọi điện cho người môi giới.

Người môi giới lại theo yêu cầu, liên lạc với Khang Nguyên Gia, sau đó bảo Khang Nguyên Gia đến địa điểm chỉ định để lấy chiếc USB mà Tiết Nhất Nhất đã chuẩn bị sẵn.

Tiết Nhất Nhất đã không còn tin tưởng bất kỳ ai ngoài bản thân mình.

Đi đến bước đường này cô đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.

Cô không báo thù được.

Nhưng cô… nhất định phải biết được sự thật!

Tiết Nhất Nhất bị Thi Cảnh đưa đến phòng thẩm vấn dưới lòng đất, từ anh, cô biết được Khang Nguyên Gia đã cài thiết bị nghe lén vào điện thoại của cô, rằng Khang Nguyên Gia lúc nãy vẫn đang bám theo sau xe, và Khang Nguyên Gia đã lên máy bay.

Đến đây.

Tiết Nhất Nhất gần như chắc chắn rằng việc Khang Nguyên Gia giúp cô báo thù là có mục đích khác.

Giày nam nữ
Rốt cuộc Khang Nguyên Gia muốn làm gì?

Trung An Bảo có phải là hung thủ đã giết cả nhà cô không?

Tất cả đều là những ẩn số.

Tiết Nhất Nhất chưa bao giờ là người ngồi chờ chết.

Nhờ vào nơi phức tạp như Myanmar, trong lúc chờ nhân viên kỹ thuật phá mật khẩu Tiết Nhất Nhất đã yêu cầu họ đặt một chương trình theo dõi và nghe lén vào một chiếc USB khác, đồng thời thiết lập tường lửa mật khẩu.


Chỉ cần chiếc USB đó được c*m v** máy tính, chương trình nghe lén sẽ tự động khởi động.

Khang Nguyên Gia nhất thời không giải được mật khẩu sẽ không nghi ngờ đây là USB giả, anh ta sẽ mang chiếc USB giả đó đi tìm người liên lạc của mình.

Chỉ cần Tiết Nhất Nhất nghe lén, cô sẽ biết được người liên lạc của Khang Nguyên Gia là ai, biết được rốt cuộc anh ta có mục đích gì.

Tiết Nhất Nhất nên dùng thứ gì để nghe lén?

Cô chắc chắn sẽ bị khám người.

Dùng thứ gì để nghe lén cũng đều sẽ bị phát hiện.

Lúc này, Tiết Nhất Nhất nghĩ đến một thứ mà tất cả mọi người sẽ bỏ qua.

Máy trợ thính của cô.

Nguyên lý hoạt động của máy trợ thính của Tiết Nhất Nhất là xử lý tín hiệu kỹ thuật số của âm thanh thu được, sau đó truyền đến ống tai thông qua bộ thu.

Nhân viên kỹ thuật đã cải tạo máy trợ thính, thay đổi từ việc thu âm thanh môi trường xung quanh thành thu âm thanh từ thiết bị nghe lén.

Nhưng như vậy thì Tiết Nhất Nhất sẽ không thể nghe thấy âm thanh xung quanh nữa.

Không nghe được âm thanh xung quanh, khi đối mặt với người khác sẽ càng dễ bị lộ.

Vì vậy Tiết Nhất Nhất luôn cúi gằm mặt, tỏ ra bộ dạng không muốn nói bất cứ điều gì.

Nhưng vẫn… bị Thi Cảnh phát hiện.

Thi Cảnh cười hỏi: “Hai người không phải cùng một phe sao? Sao thế? Cô không tin hắn à?”

Tiết Nhất Nhất không nói gì, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển.

Thi Cảnh bóp má Tiết Nhất Nhất: “Bây giờ, khai ra tất cả những gì cô biết, tôi sẽ cho cô được toàn thây.”


Sự việc đã đến nước này, Tiết Nhất Nhất lên tiếng: “Tôi không đưa USB cho Khang Nguyên Gia…”

Thi Cảnh nhướng mày, ánh mắt như hỏi: Rồi sao nữa?

Tiết Nhất Nhất đưa ra yêu cầu: “Muốn có USB cũng được, nhưng tôi muốn gặp Thi Dụ.”

Thi Cảnh cau mày.

Tiết Nhất Nhất nói một hơi: “Nếu không Trung An Bảo sẽ không bao giờ có một ngày an toàn.”

Thi Cảnh nheo mắt, ngón tay dùng sức: “Cô đang uy h**p tôi?”

Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt: “Tôi chỉ cần gặp Thi Dụ, đồ sẽ đưa cho anh.”

Thi Cảnh cảnh cáo: “Cô tưởng rằng gặp được anh cả tôi rồi cô còn sống được sao?”

Đồ đàn bà ngu ngốc!

Tiết Nhất Nhất không hề sợ hãi: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống.”

Thi Cảnh chưa bao giờ thấy ánh mắt không chút sợ hãi nào như của Tiết Nhất Nhất.

Anh cảm thấy mình hoàn toàn không quen biết cô.

Lúc này cô giống như một ẩn số.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Khiến anh bực bội.

Cơ hàm của Thi Cảnh giật giật, rồi đột nhiên cười: “Cô muốn gặp anh cả tôi, tôi lại không cho cô gặp đấy! Cô không muốn sống, tôi lại cứ bắt cô phải sống!”

Tiết Nhất Nhất nghẹn lời.

Thi Cảnh vẫn là một Thi Cảnh cao cao tại thượng: “Cô nói xem, hai chúng ta, ai sẽ thắng?”

Thi Cảnh rời đi, đóng sầm cửa lại.

Zero đang đợi ở hành lang, thấy Thi Cảnh ra thì nghiêng đầu nhìn.

Toàn thân Thi Cảnh đầy tức giận, ném máy trợ thính cho Zero: “Thiết bị theo dõi nghe lén, cho người phân tích đi.”


Không lâu sau Thi Cảnh nhận được điện thoại của ông cụ Thi.

Đối mặt với lời trách mắng Thi Cảnh nhắm mắt lắng nghe không một lời phản bác.

Hiếm khi Thi Cảnh không cãi lại nhưng ông cụ Thi cũng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, lại mắng thêm vài câu rồi đưa điện thoại cho Thi Dụ.

Giọng Thi Dụ bình tĩnh: “Bố và tôi đang trên tàu cao tốc về Bắc Đô rồi, cậu lập tức đưa người về đây.”

Thi Cảnh ngước mắt lên: “Đang hạn chế bay.”

Thi Dụ nói nặng: “Nghĩ cách đi!”

Thi Cảnh: “…”

Cả hai anh em đều biết, hạn chế bay đó thì là cái thá gì!

Chỉ vì hạn chế bay mà không thể về Bắc Đô được sao?

Thi Dụ biết Thi Cảnh đang trì hoãn chuyện gì: “Thi nhị, cậu hồ đồ rồi à! Sao cậu có thể cùng con bé…”

Thi Cảnh cau mày: “Anh biết cả rồi? Thi Kỳ nói à?”

Thi Dụ: “Bây giờ có phải là vấn đề ai nói không?”

“Vấn đề gì?” Thi Cảnh hỏi lại, rồi quả quyết nói, “Vấn đề gì tôi cũng sẽ giải quyết! Hậu quả gì tôi cũng sẽ gánh vác!”

Thi Dụ hiểu tính khí của Thi Cảnh, bèn dịu giọng: “Đưa người về trước đã.”

Thi Cảnh: “Tôi biết rồi.”

Điện thoại cúp máy.

Thi Cảnh rót một ly nước để uống.

Vừa cầm ly nước lên, chưa kịp đưa đến miệng thì chiếc ly đã bị bóp nát.

Mảnh thủy tinh vỡ lẫn với máu trông thật đáng sợ.

Tại sao!

Tại sao tất cả mọi người đều đến gây thêm phiền phức!!

Đều đến gây thêm phiền phức!!!

Mười tám giờ sau, kết quả phân tích thiết bị nghe lén đã có.

Thi Cảnh cau mày xem xong liền gửi tín hiệu vũ trang cho bên JSJ: Thu lưới.

Sau đó anh gọi điện cho Thi Dụ.

Điện thoại vừa kết nối Thi Cảnh đã hỏi trước: “Rốt cuộc Tiết Nhất Nhất là ai?”

Thi Dụ khựng lại, im lặng.

Thi Cảnh đứng dậy nhìn chằm chằm vào bản phân tích, giọng nói vừa trầm vừa đè nén: “Tại sao anh lại nhận nuôi cô ta? Đừng dùng mấy lời gạt tôi nữa.”

Về thân thế của Tiết Nhất Nhất, Thi Cảnh đã hỏi từ rất lâu trước đây.

Thi Dụ nói thân thế của Tiết Nhất Nhất trong sạch.

Nhận nuôi cô là để chắn tai họa.

Năm đó Thẩm Hà gặp chuyện, tiếp theo, con trai cả của Thi Dụ cũng gặp chuyện.

Nhà họ Thi lập một Phật đường, còn thỉnh về một bức tượng Phật tỏa ra ánh hào quang giá trên trời ba trăm triệu.

Toàn làm những chuyện mê tín.

Vì vậy, khi Thi Dụ nói tìm một người có mệnh cách có thể chắn tai họa, lừa gạt thiên nhãn rằng đó là người nhà họ Thi để chắn tai họa cho nhà họ Thi, phản ứng của Thi Cảnh cũng giống như khi nghe tin bỏ ra ba trăm triệu để mua một bức tượng Phật.

Tự lừa mình dối người.

Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng không phải vậy.

Thi Cảnh nói thẳng: “Tại sao Tiết Nhất Nhất lại phản bội tôi? Vì cho rằng nhà họ Thi đã giết cả nhà cô ta! Cô ta chưa bao giờ mất trí nhớ cả!”

Thi Dụ ngạc nhiên: “Cái gì?”

Thi Cảnh: “Anh cả, anh vẫn chưa định nói cho tôi biết sao?”

Thi Dụ thở dài một hơi: “Việc nhận nuôi con bé quả thực có nguyên nhân khác…”


Mười phút sau, Thi Cảnh đến phòng thẩm vấn dưới lòng đất.

Tiếng bước chân vang vọng dứt khoát trong hành lang.

Thi Cảnh đi trước: “Cô ta bây giờ thế nào rồi?”

Zero đi sau, giọng điệu thờ ơ: “Buổi chiều em có xem qua, cô ta đã đói lả đi rồi, chắc là sắp chịu nói rồi.”

Tiếng bước chân phía trước dừng lại.

Thi Cảnh quay đầu: “Hai ngày rồi, cậu không cho cô ta ăn cơm?”

Zero trợn to mắt.

Đây là câu hỏi quái gì vậy?

Người đã vào nơi này rồi, từ khi nào lại được ăn cơm chứ?