Lửa Hoang Câm Lặng

Chương 177



Phòng thăm tù.

Ánh sáng mờ ảo, không khí ngột ngạt, những bức tường xi măng cứng lạnh được mài đến bóng loáng.

Cách đó không xa, cánh cửa sắt dày nặng mở ra, phát ra tiếng “két” chói tai trong không gian kín.

Khang Hoành Trí được cảnh sát trại giam áp giải đi tới.

Con người từng một thời vẻ vang, sang trọng, giờ đây đã trở nên tiều tụy, xác xơ.

Giữa hai người là một chiếc bàn kim loại lạnh lẽo.

Giọng Tiết Nhất Nhất khàn khàn: “Cháu còn có thể gọi bác là bác Khang không?”

Đúng như dự đoán, Khang Hoành Trí không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiết Nhất Nhất nghẹn ngào: “Tất cả đều là giả sao? Việc thắp đèn trường minh cho gia đình cháu là giả? Quan tâm cháu là giả? Muốn giúp cháu báo thù cũng là giả? Tiếp cận cháu, lừa dối cháu, lợi dụng cháu, rốt cuộc là để vận chuyển m* t** hay là để đối phó với Trung An Bảo? Rốt cuộc giữa các người có thù oán gì?”

Khang Hoành Trí vẫn không có phản ứng.

Tiết Nhất Nhất che mặt khóc nức nở: “Đều là giả… Đều là giả cả…”

Sau khi khóc lóc thảm thiết, cô mất kiểm soát đập tay xuống bàn kim loại: “Nếu cháu chỉ là con cờ của các người, các người chỉ lợi dụng cháu, tại sao vào giây phút cuối cùng, anh Nguyên Gia… anh Nguyên Gia…”

Nước mắt Tiết Nhất Nhất lã chã rơi: “Tại sao trước khi chết, anh Nguyên Gia lại nói với người của Trung An Bảo rằng cháu vô tội, cháu không biết gì cả, cháu bị lừa dối… Chẳng phải cháu là con cờ của các người sao? Tại sao cuối cùng lại bảo vệ cháu?”

Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên, bàn tay v**t v* bụng dưới: “Rốt cuộc anh ấy có yêu cháu không?”

Tiết Nhất Nhất sụt sịt, kìm nén tiếng khóc: “Bác không nói cũng không sao, cháu và con sẽ sớm đi gặp anh ấy, gặp anh ấy rồi cháu sẽ đích thân hỏi anh ấy, hỏi anh ấy rốt cuộc mọi chuyện là thế nào!”


Cơ mặt Khang Hoành Trí giật một cái, ngẩng đầu nhìn Tiết Nhất Nhất: “Cháu nói gì?”

Ông ta kích động đứng dậy, cúi người trên bàn kim loại: “Cháu nói gì?! Cháu có thai rồi?! Là con của Nguyên Gia?!”

Khang Hoành Trí quá kích động, liền bị cảnh sát trại giam ấn ngồi xuống.

Khang Hoành Trí nói nhanh và lộn xộn: “Gia Âm! Cháu phải sống cho tốt, cháu còn trẻ, cháu sắp làm mẹ rồi, cháu phải biết quý trọng thân thể mình, quý trọng đứa bé, cháu phải nuôi nấng con khôn lớn, Gia Âm! Gia Âm, cháu có nghe thấy không?!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nhất Nhất đẫm nước mắt, cô lắc đầu: “Cháu không thể sinh nó ra, cháu không thể mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả mà sinh nó ra!”

Khang Hoành Trí: “Cháu muốn biết gì? Ta nói cho cháu, ta nói hết cho cháu!”

Tiết Nhất Nhất: “Cháu muốn biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”

Khang Hoành Trí: “Ta nói cho cháu, ta có thể nói cho cháu…”

Khang Hoành Trí dừng lại một chút: “Cháu thật sự có thai sao?”

Tiết Nhất Nhất lấy ra tờ giấy xét nghiệm từ trong túi đưa qua: “Hơn ba tháng rồi.”

Nước hoa Bodymist
Khang Hoành Trí run rẩy cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, mắt đỏ hoe, nâng tờ giấy lên cười: “Có con rồi… Có con rồi…”

Khang Hoành Trí nhìn về phía Tiết Nhất Nhất, xác nhận: “Thật sự là con của cháu và Nguyên Gia sao?”


Tiết Nhất Nhất thút thít: “Thi Cảnh chưa từng chạm vào cháu, cháu chỉ từng ở bên anh Nguyên Gia.”

Khang Hoành Trí gật đầu lia lịa: “Ta tin cháu, Gia Âm, cháu là một đứa trẻ ngoan, ta tin cháu…”

Bố mẹ của Khang Hoành Trí đều đã chết, việc tái hôn với Đoàn Giai Huệ phần lớn là để trao đổi tài nguyên, lợi ích ràng buộc, nhà họ Khang vừa xảy ra chuyện, nhà họ Đoàn lập tức tìm cách thoát thân, phủi sạch quan hệ.

Khang Nguyên Gia cũng đã chết.

Khang Hoành Trí không còn lại gì cả.

Sự cám dỗ mà Tiết Nhất Nhất đưa ra đối với Khang Hoành Trí không khác gì tấm ván duy nhất giữa biển khơi mênh mông.

Khang Hoành Trí đã nói tất cả những gì ông ta biết, cả những gì ông ta đoán ra sau này.

Tất cả đều nói cho Tiết Nhất Nhất.

Hơn mười năm trước, Khang Hoành Trí buôn bán hàng hóa nhỏ ở nước ngoài, bắt tay với trùm m* t** kiếm được một khoản tiền lớn.

Sau này nhà nước mạnh tay trấn áp buôn bán m* t**, con đường này đã bị chặn đứng.

Bảy năm trước Khang Hoành Trí lại bắt liên lạc với trùm m* t**.

Khi đó, một lô hàng cần được vận chuyển từ Mexico vào Tam Giác Vàng, sau đó từ Tam Giác Vàng vào trong nước.

Khi hàng từ Mexico vào Tam Giác Vàng, bạn gái của Khang Nguyên Gia đã giúp đỡ rất nhiều, tưởng chừng mọi việc suôn sẻ thì lực lượng vũ trang bí mật của Trung An Bảo tại Tam Giác Vàng đã chặn đứng lô hàng.

Trung An Bảo dựa vào chuỗi thông tin ngầm lần theo manh mối, lôi ra cả một đám người.

Theo “dây leo” đó, bạn gái của Khang Nguyên Gia sớm muộn gì cũng bại lộ.

Để chặt đứt “dây leo” này, để tự bảo vệ mình, người của Khang Hoành Trí đã ngụy tạo một vụ tai nạn xe hơi đâm chết bạn gái của Khang Nguyên Gia.

Khang Nguyên Gia không thể chấp nhận được nên đã cãi nhau một trận lớn với Khang Hoành Trí.


Sau này Khang Hoành Trí xem chẩn đoán tâm lý của Khang Nguyên Gia mới biết tại sao người phụ nữ đó lại quan trọng với Khang Nguyên Gia đến vậy.

Những cuộc cãi vã vợ chồng mà Khang Hoành Trí cho là bình thường, trong mắt Khang Nguyên Gia khi còn nhỏ lại là bạo hành gia đình của bố đối với mẹ.

Khi Khang Nguyên Gia mười mấy tuổi đã tình cờ biết được việc làm ăn của Khang Hoành Trí là phạm pháp.

Khang Nguyên Gia bề ngoài dịu dàng, thực chất lạnh lùng; hòa nhã, nhưng thực ra cô độc.

Người phụ nữ đó là người đầu tiên bước vào cuộc đời của Khang Nguyên Gia.

Cô ta đưa anh ta đi chơi, đi buông thả, hướng dẫn anh ta tiếp cận tâm lý học, giúp anh ta vượt qua khủng hoảng tâm lý.

Sau này Khang Nguyên Gia chủ động hòa giải với Khang Hoành Trí và hết lòng giúp Khang Hoành Trí mở rộng kinh doanh.

Bố con nào có thù qua đêm?

Ai lại vì một người phụ nữ mà chống lại bố mình, chống lại tiền bạc?

Khang Hoành Trí đã nghĩ như vậy.

Thị trường trong nước rộng lớn, bị các bên nhòm ngó.

Bên Tam Giác Vàng vẫn luôn muốn mở đường vào thị trường trong nước.

Để mở đường vào thị trường trong nước, lực lượng vũ trang bí mật của Trung An Bảo tại Tam Giác Vàng phải bị loại bỏ.

Đó là lý do họ lợi dụng Tiết Nhất Nhất để đánh cắp hồ sơ của lực lượng vũ trang bí mật của Trung An Bảo.

Khang Nguyên Gia đã nói như vậy.

Khang Hoành Trí cứ thế tin.

Khang Hoành Trí nghe lời Khang Nguyên Gia đến Tam Giác Vàng bàn chuyện làm ăn rồi bị bắt cóc, bị rạch bụng nhét thiết bị định vị. Sau đó được Trung An Bảo giải cứu, bị Trung An Bảo ép cung, bị Trung An Bảo tìm ra m* t** giấu trong thiết bị y tế, bị Trung An Bảo tương kế tựu kế giả chết…

Khang Hoành Trí lúc này mới phát hiện ra, Khang Nguyên Gia vốn không coi trọng mạng sống của ông ta.

Không chỉ không coi trọng.

Anh ta muốn ông ta chết.

Anh ta đã sắp đặt một cái bẫy để ông ta chết.

Không chỉ có ông ta.

Mà còn có Trung An Bảo…

Tại sao?

Còn có thể tại sao nữa?

Vì người phụ nữ đó.

Để báo thù cho người phụ nữ đó.

Năm đó, nếu không phải lực lượng vũ trang bí mật của Trung An Bảo tại Tam Giác Vàng chen ngang một chân, lại còn truy đuổi không ngừng, nếu không phải Khang Hoành Trí vì tự bảo vệ mình thì người phụ nữ đó đã không chết…

Khang Hoành Trí đoán như vậy nhưng lại cảm thấy hoang đường.


Dù sao ông ta cũng là người bố đã sinh ra, nuôi dưỡng anh ta.

Thật sự quá hoang đường.

Cho đến khi biết tin Khang Nguyên Gia tự sát bằng súng Khang Hoành Trí mới buộc phải tin vào cái suy đoán hoang đường này.

Khang Nguyên Gia đã lên kế hoạch tỉ mỉ trong nhiều năm, báo thù thất bại nên đã quyết đoán kết thúc sinh mệnh của mình.

Khang Hoành Trí đã nói hết mọi chuyện, kích động đứng dậy: “Gia Âm, Nguyên Gia yêu cháu! Nếu nó không yêu cháu nó sẽ không nói những lời đó vào giây phút cuối đời để minh oan cho cháu, bây giờ cháu cũng không thể bình an vô sự xuất hiện ở đây! Nó thật sự yêu cháu, nó đã yêu cháu rồi! Nhưng nó không thể quay đầu lại được nữa…”

Tiết Nhất Nhất nhìn Khang Hoành Trí, nước mắt trên mặt sớm đã không còn, trái tim càng tê dại.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Cảnh sát trại giam tiến lên kéo Khang Hoành Trí đang kích động đi.

Khang Hoành Trí chống cự: “Gia Âm! Cháu nhất định phải bảo vệ tốt đứa con của cháu và Nguyên Gia! Nguyên Gia yêu cháu! Nó nhất định đã yêu cháu rồi…”

Giọng của Khang Hoành Trí xa dần.

Tiết Nhất Nhất đứng dậy nhìn tờ giấy xét nghiệm rơi ở cửa sắt.

Một nụ cười bi thảm.

Tiết Nhất Nhất bước ra khỏi nhà tù, xe của Thi Dụ đã đậu sẵn ở cửa.

Tiết Nhất Nhất lên xe.

Vừa rồi Thi Dụ cùng với cấp trên đã xem đoạn video giám sát Tiết Nhất Nhất lấy lời khai.

Từng chữ từng câu, cảm xúc tăng dần, tấn công chính xác vào điểm yếu của đối phương…

Nếu như trước đây Thi Dụ chưa có khái niệm cụ thể về việc ông cụ Thi kiêng dè Tiết Nhất Nhất, thì lúc này, ông đã hiểu rõ.

Tiết Nhất Nhất vẫn còn chìm đắm trong những lời của Khang Hoành Trí.


Nói cách khác, con cờ là cô, từ đầu đến cuối chỉ dùng để đối phó với Trung An Bảo mà thôi.

Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại, một lần nữa xin lỗi: “Xin lỗi, suýt nữa cháu đã hại Trung An Bảo.”

Thi Dụ hoàn hồn, cười nhạt: “Cháu đừng tự trách nữa, do duyên số đưa đẩy, lần này Trung An Bảo cũng đã tiêu diệt gọn những kẻ thù ẩn nấp trong và ngoài nước.”

Tiết Nhất Nhất muốn cố gắng hết sức bù đắp, làm những gì mình có thể: “Cháu còn có thể làm gì cho Trung An Bảo nữa không?”

Thi Dụ trầm giọng: “Nhất Nhất, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Kết thúc.

Hai chữ, nặng nề đè lên trái tim Tiết Nhất Nhất.

Thi Dụ: “Tiếp theo cháu định đi đâu?”

Đi đâu?

Một câu hỏi bất ngờ.

Tiết Nhất Nhất khựng lại, suy nghĩ quay cuồng rồi buột miệng trả lời: “Chắc là Úc Nam.”

Thi Dụ gật đầu: “Được, nếu gặp chuyện gì cần giúp đỡ cháu vẫn có thể tìm tôi.”

Sau khi chia tay với Thi Dụ, việc trở về Úc Nam đã được đưa vào lịch trình.

Chuyện đã đến nước này, cô thực sự không có lý do gì để ở lại nữa.

Nhưng…

Nhưng không có tư cách để nhưng…

Vậy có thể…

Có thể trước khi rời đi, gặp lại anh một lần nữa không?

Một lần… là đủ.

Cô thề.

Một lần là đủ.

Cô sẽ không tham lam.

Ngày mười lăm tháng tư, tiệc sinh nhật độc thân của Kỷ Chiêu Minh.

Trên ghế sofa hình vòng cung, Thi Cảnh mặc áo thun ngắn tay, quần tác chiến, giày tác chiến, ngồi vắt chân.

Anh từ căn cứ đến.

Bây giờ Trung An Bảo do Thi Dụ quản lý nên Thi Cảnh được rảnh rỗi, sau khi vết thương lành lại, thỉnh thoảng đến căn cứ huấn luyện đám tân binh khiến họ la hét inh ỏi.

Thi Cảnh vứt bỏ bộ vest đó, con người trở nên thô ráp.


Giữa không gian xa hoa này, anh trông cực kỳ lạc lõng.

Nhưng vóc dáng, khí chất, thần thái, sự ngang tàng ph*ng đ*ng của anh lại là một sức hút khác biệt so với tất cả mọi người xung quanh.

Kỷ Chiêu Minh khoác tay lên người Thi Cảnh, người đầy mùi nước hoa nam giới dựa vào: “Nói cho cậu biết một chuyện.”

Thi Cảnh liếc mắt nhìn.

Kỷ Chiêu Minh giơ con số “tám”: “Tháng tám, tôi kết hôn.”

Thi Cảnh hơi nhướn mày: “Sao? Muốn đi đường thủy hay đường bộ?”

Kỷ Chiêu Minh cười cười, nâng ly rượu cụng ly với Thi Cảnh.

Trốn cưới chỉ là một trò đùa.

Kỷ Chiêu Minh làm sao chịu được cuộc sống khổ cực?

Thực ra, không có người mình thích thì kết hôn với ai cũng như nhau, phản kháng cũng chỉ vì mất đi tự do.

Kỷ Chiêu Minh “chậc” một tiếng: “Tháng sau Cố Tranh kết hôn, tôi nhất định phải quậy cho ra trò!”

Thi Cảnh cụng ly: “Tính cả tôi nữa!”

Người đàn ông ngẩng đầu, đường xương hàm sắc nét, yết hầu lăn hai cái.

Ly rỗng được đặt lên bàn.

Ngay lập tức có người rót rượu.

Thi Cảnh bị Kỷ Chiêu Minh huých tay: “Này! Cậu xem, ai đến kìa!”

Thi Cảnh nhìn theo hướng Kỷ Chiêu Minh.

Tiết Nhất Nhất đi bên cạnh Kỷ Chiêu Nghê bước tới.

Cô mặc một chiếc váy ngắn tay dài màu trắng có họa tiết nổi tinh xảo làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng.

Cổ áo vuông rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp, hai bên eo có nếp gấp, thắt eo nhỏ, chiều dài váy đến giữa đùi, khi đi, hai chân thon thả lấp ló trong tà váy.

Người đã đến gần.

Thi Cảnh thu lại ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.

Kỷ Chiêu Nghê: “Anh, xem ai đến này!”

Tiết Nhất Nhất đưa một hộp quà nhỏ: “Tổng giám đốc Kỷ, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Thi Cảnh nheo mắt lại.

Kỷ Chiêu Minh nhận quà: “Đến là được rồi, tặng quà gì chứ! Chơi vui vẻ nhé!”

Nói xong Kỷ Chiêu Minh nhớ đến người bên cạnh: “Nhất Nhất đến rồi.”

Thi Cảnh như thể không nghe thấy gì.

Trên lưng ghế sofa da có vắt một chiếc áo khoác màu đen.

Thi Cảnh kéo nó qua, ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy bật lửa.

Kỷ Chiêu Minh nhìn Thi Cảnh ra vẻ ta đây, lại nhìn Tiết Nhất Nhất yếu ớt.

Bầu không khí này không đúng lắm.

Mối quan hệ của hai người này không phải rất tốt sao?

Kỷ Chiêu Nghê cũng nhận ra có điều không ổn.

Kỷ Chiêu Nghê hỏi Tiết Nhất Nhất: “Có chào hỏi không?” Không chào thì đi bàn khác chơi.

Chào hỏi?

Trước mặt người ngoài, gọi “Thi Cảnh” chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

Tiết Nhất Nhất mím môi, khẽ gọi: “Chú…”

Giọng nghẹn lại: “… chú út.”