Đầu óc Hách Gia Âm mơ màng, mí mắt nặng trĩu không thể mở nổi.
Cánh tay đang vòng quanh người cô siết chặt thêm một chút.
Rồi, có người khẽ hôn lên trán cô.
Cô mở mắt ra.
Ánh đèn mờ ảo.
Đập vào mắt là yết hầu sắc gọn nhô ra của người đàn ông.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh.
Thi Cảnh lại kéo tay ôm chặt hơn.
Hách Gia Âm càng áp sát vào lồng ngực nóng rực ấy.
Đồng thời, bàn tay rộng lớn ấm áp đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Anh vẫn chưa tỉnh.
Những hành động này chỉ là vô thức.
Suy nghĩ của Hách Gia Âm dần dần quay trở lại.
Họ đã rời khỏi YO, đang trên chuyên cơ riêng trở về nước.
Đang ôm nhau ngủ.
Hách Gia Âm nhắm mắt lại lần nữa, nhưng xác định không ngủ được nữa, cô lại mở mắt ra.
Ánh mắt lúc này đã sáng rõ hơn nhiều.
Không muốn đánh thức anh nên hành động của cô vô cùng chậm rãi, nhẹ nhàng.
Khẽ xoay vai, hơi dịch ra một chút, để nhìn người trước mặt.
Lông mày, sống mũi, đôi môi của anh…
Cằm lún phún râu xanh.
Cô giơ ngón trỏ lên, lơ lửng trên đám râu xanh nhưng không chạm vào, đầu ngón tay thuận theo đường cổ của anh lướt xuống.
Anh không mặc áo.
Áo của anh đang ở trên người cô.
Trên vai trần có một vết sẹo màu đỏ thịt.
Acnes
Hách Gia Âm nhớ vết sẹo này.
Lúc ở Hồng Kông, da thịt trên vai anh bị cắt sâu đến mức lộ cả xương, còn bôi rất nhiều tro cỏ để cầm máu. Lúc bác sĩ xử lý, anh toát mồ hôi lạnh, trông đáng sợ vô cùng.
Chính trong lúc xử lý vết thương này anh đã hôn cô.
Lúc đó anh đang sốt cao, không biết sự bốc đồng chiếm bao nhiêu phần.
Tình cảm này, dường như bắt đầu từ lúc đó…
Bên dưới vết sẹo màu đỏ thịt dữ tợn là một vết sẹo màu trắng bạc cỡ móng tay.
Đây là… do cô đâm.
Nhìn kỹ, vết sẹo lại có hình tròn.
Cô thật sự đã để lại không ít vết thương trên người anh.
Những vết cào, cấu, cắn, có thể sẽ mờ dần đi.
Nhưng vết sẹo nhỏ này sẽ theo anh cả đời.
Nhưng dựa vào tình hình lúc đó, nhát dao này của cô, anh chịu cũng không oan.
Xem ra, cả hai đều không phải là người biết yêu, nhưng hôm nay lại đến được với nhau, trong đó có bao nhiêu là ý trời?
Trong cơn mơ màng, đầu ngón tay của Hách Gia Âm nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó.
Gần như ngay lập tức, bàn tay cô bị tóm lấy, cả bàn tay bị bao bọc hoàn toàn.
Hách Gia Âm bị bắt quả tang, tim run lên một cái, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt lười biếng của Thi Cảnh vừa mở mắt.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, giọng nói hơi khàn: “Không ngủ, làm gì thế?”
Hách Gia Âm không nghe thấy tiếng, nhất thời cũng không đọc khẩu hình.
Nhưng nhìn bộ dạng của anh, cô biết anh vẫn còn đang giận dỗi.
Một mặt quan tâm cô, một mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng.
Hai loại cảm xúc, không hề chậm trễ chút nào.
Không biết tại sao Hách Gia Âm lại muốn cười.
Như thể được mật ong tưới mát lòng, ngọt ngào đến muốn cười.
Khuôn mặt tức giận của người đàn ông khiến Hách Gia Âm nhớ ra một chuyện, cô nửa ngồi dậy, lấy máy trợ thính đeo lên.
Thi Cảnh cũng đã ngồi dậy.
Cô quay người tựa vào lồng ngực săn chắc của anh, tay vòng qua vai anh, ánh mắt tha thiết nhìn anh: “Văn Hổ đâu rồi?”
Thi Cảnh nhíu chặt mày, không trả lời.
Hách Gia Âm lay lay vai Thi Cảnh, thúc giục anh lên tiếng.
Thi Cảnh liếc mắt nhìn người đang làm nũng trên người mình: “Còn có hơi sức quan tâm người khác?”
Hách Gia Âm thẳng thắn nói: “Có thể đừng phạt anh ấy được không? Anh ấy chỉ nghe lời em thôi…”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Anh muốn phạt thì phạt em đi.”
Thi Cảnh lộ vẻ khinh thường: “Phạt em?”
Hách Gia Âm ngẩng cổ, hôn lên khóe môi Thi Cảnh, khẳng định gật đầu: “Ừm, phạt em.”
Khóe miệng cô hơi cong lên, móng tay nhẹ nhàng cào vai anh, đôi mắt chứa chan tình ý.
Trông như muốn nói lại thôi.
Thi Cảnh nheo mắt lại, giây tiếp theo liền lật người đè lên.
Vị trí hai người đổi chỗ.
Cô nằm ngửa, anh cúi xuống hôn cô.
Anh hôn rất mạnh.
Cánh môi cô bị m*t đến tê dại, xung quanh môi bị đám râu cứng cọ đến nóng ran.
Quả thật có chút ý vị trừng phạt.
Hách Gia Âm cam tâm tình nguyện bị trừng phạt, hai tay vòng qua cổ Thi Cảnh, đầu ngón tay luồn vào tóc anh.
Tay anh thuận theo đường cong eo cô đi xuống, chạm đến đùi cô. Làn da dưới đầu ngón tay mịn mạng nhưng đôi chân lại gầy guộc đến đáng thương.
Nuôi gần hai tháng mới tăng được mười kg.
Chỉ trong mấy ngày đã bị cô làm cho mất hết.
Thế mà anh lại không làm gì được cô.
Nghĩ vậy, Thi Cảnh tức giận cắn một cái.
“Á!” Hách Gia Âm đau đến nhíu mày, kêu lên một tiếng.
Khoảng cách hơi kéo ra.
Mái tóc đen nhánh trải dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cánh môi hơi sưng, đỏ mọng, hé môi th* d*c, lấp lánh trong veo.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm lên môi, ánh mắt nhìn anh nửa mê ly, nửa trách móc.
Thi Cảnh: “Không phải tự nhận phạt sao, mới thế này đã không vui rồi?”
Hách Gia Âm bị nghẹn lời, không nói được gì mà cụp mắt xuống.
Thi Cảnh nhìn Hách Gia Âm vài giây, nắm lấy cổ tay cô kéo ra, cúi đầu l**m láp cánh môi cô.
Tình trạng sức khỏe hiện tại của cô căn bản không chịu nổi sự dày vò nhiều hơn.
Sau nụ hôn sâu triền miên, anh cúi đầu xuống hõm vai cô, răng cắn nhẹ qua lại trên xương quai xanh của cô.
Hách Gia Âm cảm thấy mình như một khúc xương.
Cô đâu biết, Thi Cảnh vừa kìm nén vừa bực bội, thật sự hận không thể cắn nát xương của cô.
‘Ọc ~’ Bụng Hách Gia Âm kêu lên một tiếng không mấy tao nhã.
Bàn tay Thi Cảnh di chuyển lên trên, sờ lên bụng nhỏ hơi lõm vào.
Anh bật đèn chính, căn phòng lập tức sáng bừng.
Thi Cảnh xuống giường, dưới thân là chiếc quần dài thoải mái màu xám, đi ra ngoài lấy đồ ăn.
Hách Gia Âm cũng xuống giường, trên người là chiếc áo thun thoải mái màu xám dài đến gốc đùi, ngồi trước bàn chờ ăn.
Trên máy bay, đồ ăn đơn giản.
Hách Gia Âm chậm rãi nhai, tranh thủ hỏi lại chủ đề lúc nãy: “Vậy… Văn Hổ đâu rồi?”
Thi Cảnh căn bản không hề trừng phạt Văn Hổ.
Hách Gia Âm có chút ngạc nhiên, hỏi tại sao.
Thi Cảnh nhướng mày: “Lần này tôi phạt cậu ta, sau này em ở Trung An Bảo sẽ không còn uy nghiêm nữa.”
Hách Gia Âm suy nghĩ mất hai giây.
Rồi hiểu ra.
Thi Cảnh đang xây dựng địa vị cho cô ở Trung An Bảo.
Cũng là đang nói với người của Trung An Bảo, phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của cô.
Bàn tay to lớn đặt lên cái đầu nhỏ.
Gò má Hách Gia Âm phồng lên, nghiêng đầu: “?”
“Còn về hình phạt của em…” Ánh mắt người đàn ông ngang tàng xấu xa, khiến người ta liên tưởng, “Đợi em dưỡng khỏe rồi, chúng ta từ từ tính.”
Hách Gia Âm ngẩn người hai giây, không tự nhiên quay mặt đi: “… Ồ.”
Lúc Hách Gia Âm rời khỏi Bắc Đô là tháng 4.
Khi trở về Bắc Đô đã là tháng 9.
Cô đã bỏ lỡ cả mùa hè của Bắc Đô.
Nhưng trái tim vốn dĩ khiếm khuyết của cô cuối cùng đã được vá lành.
Điều kiện ở YO có hạn, nên sau khi về nước, Hách Gia Âm lập tức được sắp xếp kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Còn ở lại bệnh viện hai ngày.
Thi Dụ đến vào lúc này.
Thi Dụ nhìn Thi Cảnh một cái rồi lại nhìn Hách Gia Âm: “Nhất Nhất, tôi muốn nói chuyện riêng với cháu.”
Hách Gia Âm đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ thẳng thắn đối mặt với tất cả mọi người, mọi vấn đề.
Ngược lại, Thi Cảnh lại đứng ra che chở: “Anh cả, có chuyện gì cứ nói với tôi, nhằm vào cô ấy làm gì?”
Hách Gia Âm ngồi trên giường bệnh kéo kéo ngón tay Thi Cảnh.
Cô nhìn anh.
Vài giây sau.
Thi Cảnh rời khỏi phòng.
Thi Dụ nhìn cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ một câu: Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
Nhưng ông lại nghĩ đến chuyện khác, nhíu mày nhìn Hách Gia Âm: “Nhất Nhất, bây giờ chỉ có hai chúng ta, cháu đừng có lo lắng, cũng đừng có gánh nặng tâm lý, thành thật nói cho chú biết, rốt cuộc cháu nghĩ thế nào về Thi nhị?”
Hách Gia Âm rất thẳng thắn: “Cháu thích anh ấy, cháu yêu anh ấy, cháu muốn ở bên anh ấy.”
Thi Dụ cúi đầu im lặng vài giây rồi ngẩng đầu: “Chuyện của bố để tôi nói, cháu cứ dưỡng bệnh trước, dưỡng cho khỏe rồi cùng Thi nhị về nhà ăn cơm.”
Hách Gia Âm chợt cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
Đối với mối tình này cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị phản đối vì đủ mọi lý do.
Nói cô không xứng, rằng hai người không môn đăng hộ đối…
Cô luôn che giấu bản thân, nghi ngờ lòng người.
Thì ra khi buông bỏ thành kiến, lập tức có thể cảm nhận được sự ấm áp thiện ý.
Bao nhiêu năm qua, hóa ra là cô đã tự giam cầm chính mình.
Mắt Hách Gia Âm hơi đỏ: “Vâng… vâng.”