Tôi và Lưu Khởi Trình vốn định đi đăng ký kết hôn.
Nhưng anh ta lại nhất quyết đòi hai bên phải làm kiểm tra sức khỏe đầy đủ, còn phải ký thêm giấy xác nhận tài sản trước hôn nhân.
Tôi nghĩ chuyện đó cũng coi như một sự bảo đảm, nên đồng ý.
Giấy xác nhận tài sản thì còn chưa kịp làm, trước tiên chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe.
Lưu Khởi Trình đưa cho tôi bảng chọn hạng mục kiểm tra.
Anh ta nói dạo gần đây cảm thấy tức ngực, tôi liền tiện tay chọn thêm mục siêu âm vú cho anh ta.
Sau khi kiểm tra xong, anh ta còn làu bàu, trách tôi chọn cái mục kỳ quặc đó, bảo lúc cởi áo bị bác sĩ cười nhạo.
Nhưng bác sĩ làm xong siêu âm lại không nói gì về kết quả, Lưu Khởi Trình cũng chẳng để tâm.
Vì chúng tôi đăng ký khám theo dạng cặp đôi, nên khi kết quả kiểm tra của Lưu Khởi Trình có vấn đề .
Bệnh viện gọi điện cho tôi , người nhà để trao đổi trước về tình trạng bệnh.
Họ bảo tôi nên về bàn bạc với người thân, xem có muốn cho bệnh nhân biết sự thật hay không.
Bác sĩ nói, đàn ông cũng có thể bị u/n/g t/h/ư vú, dù hiếm gặp, nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều.
Kết hợp với các chỉ số khối u, khối u có thể nhìn thấy trên hình ảnh siêu âm của anh ta gần như chắc chắn là ác tính, chỉ còn chờ sinh thiết để xác định chính thức.
Bây giờ mới ở giai đoạn giữa, nếu để đến giai đoạn cuối thì khả năng hồi phục sẽ rất thấp.
Tôi định bụng sẽ về nhà, bàn bạc trước với Lưu Khởi Nam rồi mới tính tiếp.
Nào ngờ vừa bước vào nhà, họ đã diễn cho tôi một vở kịch như vậy.
Tôi thực sự không hiểu dì của Lưu Khởi Trình đã hỏi bác sĩ kiểu gì, mà lại nghĩ người bị u/n/g t/h/ư là tôi.
Tôi để kết quả kiểm tra lên tủ giày ở cửa ra vào, dùng khay đựng chìa khóa đè lên trên, rồi xách hành lý rời khỏi căn nhà đó, về thẳng nhà ba mẹ đẻ.
Thế cũng đâu tính là giấu giếm.
Tôi đã đặt kết quả ở ngay chỗ ai vào là sẽ thấy, cũng coi như đã hết tình hết nghĩa rồi.
Họ có nhìn thấy hay không, thì…
Cũng là số mệnh của Lưu Khởi Trình cả thôi.
Còn nếu đến cuối cùng vẫn không phát hiện ra thì…
Hê hê.
4
Tôi về đến nhà, ba mẹ ngạc nhiên khi thấy tôi một mình tay xách nách mang bao nhiêu đồ đạc.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc, ba mẹ tôi sững sờ.
“Không ngờ Lưu Khởi Trình và gia đình anh ta lại là loại người như vậy!”
Ba tôi thì rõ là người hiểu đời:
“Chưa cưới thì còn ra vẻ tử tế.
Vừa xảy ra chuyện là chạy còn nhanh hơn ai hết.”
Mẹ tôi thì thấy ấm ức thay tôi, vừa nắm lấy tay tôi vừa hỏi:
“Lộ Lộ, con chắc chắn người bị bệnh không phải là con đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không phải!
Kết quả khám bệnh vẫn nằm trong tay con đây, hoàn toàn khỏe mạnh!
Một đấm có thể đánh bay ba thằng cặn bã luôn ấy!”
Mẹ tôi nghe vậy thì nín khóc bật cười:
“Vậy mẹ yên tâm rồi.
Nếu nhà họ muốn lấy lại nhà, thì mình cứ đòi lại tiền.”
Đúng ý tôi luôn.
Nhà tôi có điều kiện kinh tế tốt hơn nhiều so với nhà họ Lưu.
Ba mẹ tôi từ thời trẻ đã có tầm nhìn xa, từ những ngày bươn chải ngoài vỉa hè tích cóp được vốn .
Sau đó đầu tư vào nhà đất và cổ phiếu, gom được một khoản tài sản kha khá.
Hiện tại nhà tôi có một tòa nhà cho thuê ở nội thành, còn mở thêm ba siêu thị.
Tôi và Lưu Khởi Trình quen nhau qua mai mối.
Anh ta làm trong hệ thống nhà nước, còn tôi là nhân viên ở một công ty tư nhân.
Dù tôi có thu nhập cao hơn, nhưng lúc mới xác định quan hệ, mẹ anh ta lại tỏ vẻ coi thường công việc của tôi.
Cảm thấy người làm ở doanh nghiệp tư không xứng với con trai “cao quý” làm nhà nước.
Sau khi biết điều kiện gia đình tôi, họ mới chủ động tới tìm ba mẹ tôi bàn chuyện kết hôn.
Tôi cũng đến tuổi lập gia đình, ba mẹ thấy Lưu Khởi Trình bề ngoài sáng sủa .
Tính cách và công việc cũng tạm ổn, mà bản thân tôi cũng không bài xích, nên chúng tôi bắt đầu nói chuyện cưới xin.
Chỉ sau nửa năm quen nhau, tôi và anh ta đã tiến hành thủ tục đính hôn.
Ba mẹ tôi chỉ đồng ý chi một nửa tiền đặt cọc mua nhà.
Còn bên nhà anh ta thì dốc toàn bộ tiền của, vừa lo mua nhà, vừa lo sính lễ.
Gần như vét sạch của cải trong nhà.
Sính lễ chỉ 18 vạn, còn tiền đặt cọc phải trả lại cho nhà tôi là 48 vạn.
Không biết nhà họ định xoay đâu ra được 30 vạn còn lại nữa đây.