Lừa Tình Gặp Lừa Mệnh

Chương 4



Sau đó, nhân lúc Lưu Khởi Trình không có ở nhà .

Tôi tranh thủ quay lại căn hộ tân hôn, mang hết đồ đạc quý giá của mình về.

Nhưng khi kiểm kê lại, tôi phát hiện vẫn thiếu mất hai sợi dây chuyền, tổng giá trị khoảng 40.000 tệ.

May mà lúc trước tôi có chút đề phòng, đã lén lắp camera giám sát ẩn ở phòng khách và phòng ngủ đến cả Lưu Khởi Trình cũng không hề hay biết.

Vừa mở lên xem, tôi suýt nữa thì sốc ngất.

Giờ hành chính, Lưu Khởi Trình đột nhiên quay về nhà.

Đi cùng anh ta là một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ, xinh đẹp.

Tôi rất quen mặt.

Đó là Lý Khiết , người mà trước đây Lưu Khởi Trình từng trịnh trọng giới thiệu với tôi là “em họ”.

Nói là em họ, nhưng thực ra không có chút quan hệ huyết thống nào.

Cô ta là con gái nuôi của cậu ruột Lưu Khởi Trình.

Cậu anh ta không có con nên mới nhận nuôi một bé gái.

Vừa bước vào cửa, hai người đã ôm lấy nhau ở ngay lối vào, hôn hít quấn quýt, vừa đi vừa “rụng đồ”.

Lúc vào đến phòng ngủ, cả hai đã “rớt chỉ số trang bị”, về lại trạng thái “tân thủ”.

Rồi trên chiếc giường gỗ óc chó do chính tay tôi chọn mua, họ quấn lấy nhau như một nắm bạch tuộc.

Trắng trợn và ghê tởm!

Quá sức chịu đựng rồi!

Tôi cắt vài đoạn clip không lộ mặt làm bằng chứng, sau đó tua nhanh video.

Chừng 5 phút sau, hai người đã mệt lả, nằm thở hổn hển trên giường, mắt vô hồn.

Lý Khiết bước xuống giường, đi tới bàn trang điểm của tôi, ngó nghiêng sờ mó, làm điệu làm bộ.

Cuối cùng, cô ta moi ra hai sợi dây chuyền bị mất, ướm thử lên cổ mình, soi gương tạo dáng.

Lưu Khởi Trình đi đến từ phía sau, đeo dây chuyền lên cổ cô ta, hôn nhẹ lên má, cười ngọt ngào như rót mật.

Trước mặt tôi, anh ta luôn tỏ vẻ nghiêm túc, chín chắn, như thể một người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng.

Hóa ra tất cả chỉ là đóng kịch!

Người lấy trộm dây chuyền của tôi, không nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Khiết.

Tôi nhìn lại ngày tháng trong video…

Hay thật đấy , đúng là hai ngày trước khi Lưu Khởi Trình bị chẩn đoán u/n/g t/h/ư vú.

Hóa ra anh ta đã ngoại tình từ lâu rồi!

May mà anh ta tưởng tôi bị u/n/g t/h/ư nên lập tức đá tôi,

Nếu không, chẳng biết sau này còn xảy ra bao nhiêu chuyện kinh khủng nữa.

8

Xác nhận hai sợi dây chuyền đúng là bị Lý Khiết lấy đi, tôi lập tức báo cảnh sát.

Khi cảnh sát đến và đang tìm hiểu tình hình, Lưu Khởi Trình cùng Lý Khiết cũng vừa về đến nhà.

Vừa thấy tôi cùng cảnh sát đứng đó, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.

Lưu Khởi Trình cố lấy giọng đe dọa, nhưng rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu:

“Trần Lộ, cô đến đây làm gì? Đây không phải là nhà của cô!”

Tôi chớp chớp mắt, giả vờ kinh ngạc:

“Thật thế à?

Sổ đỏ vẫn còn ghi tên tôi đấy.

Hơn nữa, nhà tôi bỏ ra 480.000 tệ, mã khóa cửa là tôi cài, chúng ta còn chưa phân chia xong tài sản, căn nhà này đương nhiên có phần của tôi.”

Lưu Khởi Trình tức tối mắng chửi:

“Cô đợi đấy, tôi sẽ kiện cô!

Đến lúc đó, chính cô phải ngoan ngoãn mang tiền đến mà trả lại cho tôi!”

Hắn quay sang nói với cảnh sát:

“Cảnh sát, cô ta đột nhập và ăn cắp tài sản, các anh nhất định phải bắt cô ta lại!”

Một vị cảnh sát điềm tĩnh đáp:

“Cô Trần Lộ đã trình sổ đỏ và giấy tờ hợp pháp, đây đúng là nhà cô ấy.”

Sau đó, cảnh sát hỏi Lưu Khởi Trình:

“Cô Trần Lộ nói mất hai sợi dây chuyền trị giá khoảng 40.000 tệ.

Anh là người sống cùng nhà, có manh mối nào về nghi phạm không?”

Lưu Khởi Trình khựng lại, vô thức liếc sang Lý Khiết.

Lý Khiết chột dạ, rụt người trốn sau lưng anh ta.

Tôi khẽ nhếch môi, giả vờ kinh ngạc:

“Ơ, đây chẳng phải là ‘em họ’ Lý Khiết của anh sao?

Cô ấy sao lại ở đây vậy?”

“Liên quan gì đến cô? Mau cút khỏi nhà tôi!”

Lưu Khởi Trình trừng mắt với tôi.

Tôi chẳng thèm đáp, tiễn cảnh sát ra về xong, liền xách hành lý chuẩn bị rời đi.

Lý Khiết nhỏ giọng thì thầm với Lưu Khởi Trình:

“Anh chẳng nói Trần Lộ bị u/n/g t/h/ư sao?

Trông cô ta đâu giống người bị bệnh?”

Lưu Khởi Trình ngẩng cao đầu, ra vẻ đắc ý:

“Thì giờ chưa di căn thôi.

Đợi đến lúc tế bào u/n/g t/h/ư lan ra rồi, em cứ chờ mà xem.”

Tôi suýt chút nữa thì không nhịn được cười thành tiếng.

Liếc mắt sang tờ kết quả khám bệnh vẫn còn nằm ngay trên kệ giày ngoài cửa .

Chưa hề bị phát hiện, tôi thầm thắp cho Lưu Khởi Trình một nén nhang trong lòng.

“Vậy thì, tôi về chờ giấy triệu tập của tòa.”

Tôi mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cả hai người họ.

“Nhưng trước lúc đó, tốt nhất nên chủ động trả lại dây chuyền cho tôi đi.”

Mặt Lưu Khởi Trình đen như đít nồi:

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Tôi cười nhạt, quay người rời khỏi đó.

Xem ra anh ta vẫn chưa biết , tôi đã có trong tay toàn bộ bằng chứng rồi.