Tam Giang chi địa lớn nhất càng nước gọi là Vụ Nhiêu càng.
Từ lúc thuyền cập bờ Ngoạn Nam Giang, lại đi thêm năm mươi dặm liền có nhất chỗ đất trống rộng rãi, chính là thương đội đoàn xe nơi dừng lại.
Thương đội không treo tên gọi, từ trước tới nay nhất quán như thế, cũng không từng có người hỏi được hắn gia danh phận!
Ngoại trừ giấu danh một chuyện, cái khác tư thái tất cả đều được thương đội trưng ra đầy đủ.
Từ cổng chính bước qua, bọn hắn bày rạp hàng quy củ từ gần đến xa theo lớn bé thứ tự, thậm chí ngoài cửa còn treo biển vẽ sơ đồ khu vực.
Thiền Thanh tại bên đường lắc lư tới lắc lư đi chuyển 2 vòng, nhìn qua ở phía trước nhất dựng lên to lớn lều rạp, phía trung bộ là giá cao sạp hàng, lại mãi tít nơi đuôi chính là phủ sơ một tấm vài, trên bày đơn giản các thứ đồ thôi.
Thiền Thanh đọc sách nhiều, thấy được các loại pháp quyết linh vật, phần lớn đều có thể nhận ra. Hắn ước lượng một chút chính mình tài vật:
“Hai mươi viên linh thạch, Noãn Sương đan mười mai, có thể mua tới đồ vật cũng không tồi.”
Bọn hắn ba người đi tới vòng thứ ba, mới tại chính giữa quầy hàng bày dược thảo người xà xuống, ngươi này vị trí không so được với đầu dãy nhưng cũng coi là trung tâm đắc địa, treo trên bảng lời nói ngông nghênh:
"Trừ ba không cứu, không gì không thể."
Thiền Thanh lục soát diệp thảo một phen, hỏi hỏi:
“Đạo hữu, cái gì là ba không cứu?”
“Tiểu ca sắc mặt trắng bệnh, thần khí lại thanh sảng, không giống như tiên thiên có thiếu người. Đây là bệnh tật cuốn thân?”
Thanh âm kia nhu hòa véo von, lại còn là nữ tử.
Thiền Thanh lắc đầu cười, một bên Ba Khởi lại trợn mắt nói:
“Ngươi mới bệnh tật cuốn thân! Công tử nhà ta hình dung khác lạ, nhưng pháp lực cao cường, vỗ tay một tiếng liền đủ lật ngươi trăm lần cái quầy hàng này!"
Vị này hắc sa che mặt nữ tử lấy lão luyện một phương, không sinh tức giận, chỉ thấy có chút buồn cười, đáp:
“Ba không cứu chính là:
Không cứu phải chết chi nhân, phí ta tinh lực.
Không cứu đáng chết chi nhân, tổn ta duyên mệnh.
Không cứu muốn chết chi nhân, hại ta tam quan!"
Hai cái hai tử nghe vậy hơi kém không có bật cười.
“Ngươi đùa ta đâu, hành y cứu nhân, này kia không cứu, vậy cũng không cứu, vậy ngươi không được chết đói?”
Nàng mỉm cười không đáp, nhìn xuống dưới Thiền Thanh đã chọn xong một cái lá cây, hắn không trả giá, chiếu theo trên bảng đưa lấy ba viên linh thạch, khẽ nói:
“Đạo hữu ngược lại xem được thấu suốt.”
Kỳ thực hắn dừng lại ở đây là vì đối diện nơi này bán khí cụ sạp hàng, có thứ gì giúp hắn yên đi tiếng ve trong đầu!
Lần đầu đi qua hắn còn không dám tin, nhưng hai lần tiếp sau mỗi khi bước qua đây, trong đầu hắn tiếng ve liền lập tức nhỏ bé lại, mà lại là ngay tắp lự hiệu quả!
Hắn đứng dậy xoay người sáng, mượn nhờ âm thanh thu nhỏ mà xác định phương hướng cái kia thần kỳ đồ vật, thế là tại bên trong tìm thấy một cái ngọc thạch dao găm hình dáng!
Trung niên nam nhân kể cả cười nói:
“Tiểu ca hảo nhãn lực! Thiên hạ hôm nay ngọc thạch không ra, thanh này dao sắc là ta từ một chỗ động quật tìm tới, cổ lão vô cùng, gọi là 【 Quân Ngọc Dao 】nguyên bộ mười tám thanh dao sắc giá trị phi mã!"
"Ta không lừa ngươi, tách ra đem bán, chỉ một thanh này cũng đáng giá mười lăm cái linh thạch!"
Thiền Thanh ngắm vuốt lấy chưa nói, đằng sau Ba Khởi bị hắn chém đinh chặt sắt bộ dáng làm cho suýt nữa phải tin, đã không nhịn được, giả đò chau mày đáp:
“Ta xem thanh này đồ vật nguồn gốc không rõ, nếu là không có kiểm chứng, ta nhưng là không tin?
“Chê cười, ngươi nói như thế hoá chẳng muốn đập vỡ thanh này dao ra từng ly từng tý dò tìm lấy?”
Trần Yên tiếp lời:
“Nguồn gốc coi như xong, nếu là mua về sau đó vỡ hỏng, ta lại tới tìm ngươi đổi có hay không hảo?”
Trung niên nam nhân lắc đầu mạnh hơn, hắn nhìn bên trên sắc trời liền muốn tối xuống, gắt giọng:
“Mọi người đều bằng bản sự tới, ta không ép ngươi mua, nếu là không được, vậy liền sớm đi đi.”
Thiền Thanh đợi cho hai cái hài tử cãi thua tráng hán chịu phục rồi, mới ngẩng đầu, bình bình nói:
“Lưỡi dao này dáng bầu nhọn như giọt nước...hẳn chính là từ đầu mũi giáo tách ra."
"Ngươi qua loa tạm ghép vào cán dao như thế, chỉ không cho phép còn làm giảm đi lưỡi dao giá trị a."
Trung niên nam nhân không ngờ bị cái kia tiểu hài một lời bóc trần, ngẩn người ra định lẻo mép tiếp, lại bị hắn phất tay chặn họng nói:
"Mười lăm viên linh thạch, cùng cái kia động phủ chỗ. Ngươi không nói, ta có cách khác để ngươi phải nói."
“Cái này…” Hắn nhìn xem cái này văn thanh ngọc chất hài tử, một thân thanh phục hào phóng, bên hông lệnh bài chỉ một chữ "Thanh" lại toát ra cao quý không thể xâm phạm! Nghĩ ngay đến Tam Giang ba tòa núi chú gia người, hơi có chút run sợ, thế là cắn răng nói: “Thành giao, tiểu ca lại ghé tai."
Thiền Thanh gật đầu làm nghiêng tai nghe lấy, thuận thế thu dao vào trong ngực, quả nhiên thấy ôn nhuận lương tạo thân thiết cảm giác khác hẳn trước kia dao bạc.
Sắc chiều đã xuống, ba người nghênh ngang theo đường lớn trở về núi, cũng không có gặp cái gì cướp đường đạo tặc. Hai người tiễn hắn về tới tận tiểu viện, lúc chia tay, Ba Khởi lại hỏi:
“Công tử…thật không đi chỗ kia động phủ xem một chút sao?”
Thiền Thanh lắc đầu nói:
“Các ngươi lại về đi thôi, hai ngày sau cũng không cần tới."
Bọn hắn hoảng hồn hỏi:
“Nhưng là chúng ta làm phật lòng công tử?”
Thiền Thanh biết bọn hắn dai dằng đi thẳng không đáp, vốn hắn chỉ muốn tách ra để hỏi chuyện đan dược nào có phải ghét bỏ gì.
Nhìn xem hai cái nghĩ nhiều hài tử, biết mình nói thêm vài lời cũng không giải được chúng cố chấp, bèn kệ hai hài tử quỳ tại trên đất không biết làm thế nào lấy. Một lúc sau từ cúi đầu khóc không ra tiếng Ba Khởi cuối cùng ngầng đầu lên lấy, khinh bỉ nhìn bên cạnh sướt mướt khóc nữ hài, giống như tự nhủ mà lại là nói cho nàng nghe rõ:
“Muốn vào công tử ánh mắt, chỉ sợ không dễ dàng như thế. Phụ thân ta dạy qua, những lúc thế này chỉ còn một cách hữu hiệu!”
Hắn thấy nàng ngừng khóc bèn ghé vào tai nói nhỏ, chỉ thấy nàng gật đầu như thóc, cấp tốc đứng dậy, chạy biến đi dưới chân núi.
---
Thiền Thanh chờ không được mà vội lấy ra viên kia ngọc thạch dăm găm xem kỹ.
Nội tâm kích động không ngừng vì cái này bảo bối đã giúp hắn không cần phải cố công mệt mỏi đi đối đầu với tiếng ve nữa!
【 Quân Ngọc Dao 】 sáng bóng soi lên trên trán hắn gồ lên những đường gân xanh chạy dọc về hai bên mang tai như mạng nhện kín kẽ. Đây là hậu quả của việc cùng Á Nam Giả Khâm ngày đó sĩ diện nói Ta có thể chịu được.
Đi ngủ không dám nằm nghiêng, ra ngoài nhất định phải đổi mũ, thậm chí hắn từng lo lắng nếu vì tiếng ve ngày một phá hoại tâm thần mà dây thần kinh trên mặt đều nổi lên, chỉ sợ đúng là không dám bước chân ra khỏi nhà, không dám lấy mặt gặp người a!
Thiền Thanh run rẩy áp 【 Quân Ngọc Dao 】 tại lên trán mình, giữ im như thế tới tận cuối ngày, quên cả tu hành mà không dám buông tay xuống...
Niềm vui khó nói hết để cho hắn không tự chủ được cười lên.
Trời ơi, khi cười nó đau khủng khiếp!
Nụ cười của hắn kéo về mang tại, co giãn tại nơi thái dương gân xanh mạng nhện, để cho hắn khóc lên.
Hắn đã thấy cái ngày không còn phải nghe tiếng ve tra tấn ở ngay trước mặt mình rồi.