Côn Ngô phong tường thành tang thương, tràn đầy chiến tranh vết tích, cấp trên nha thành một đám thủ vệ đưa mắt hướng phía dưới vọng, trước tường thành một mảnh hoang địa, cỏ cây thưa thớt, từng chiếc cột sắt cao vút, vài con quạ đen tại đất hoang thượng đình nổi, cạc cạc mà kêu to lấy.
Ngay phía bờ thành thì đứng một đám thiếu niên, không có hoàn khố bộ dáng, cũng không được vẻ tiêu sái đạo mạo, chỉ là đi qua cả tộc thắt lưng buộc bụng thời kỳ, tộc nhân trở về trên núi, bấm bụng thở ra một hơi, nhất thời trên mặt hoà hoãn không thiếu, thậm chí còn có người giơ ly ngồi ở trên không, ung dung nhìn qua cảnh sắc.
Đám người tụ ở một chỗ, nói chút mỗ thế gia chuyện lý thú, trong quận thành cái nào lục lâm chi hào, cỡ nào náo nhiệt, lại có trung vị thiên trái ngồi một thiếu niên, tựa hồ có men say, mềm nhũn dựa vào tường thành, đối diện hắn một người uống rượu, cười nói:
"Thanh đệ...Ngươi ngày ngày cõng cái này thương, không bằng cởi xuống phóng một phóng, xem được Cổn Dữ thúc mấy phần chân truyền?"
Thiếu niên nghe xong lời này, mắt cong thành hình bán nguyệt cười ứng hắn, đem trên thân thương kia cởi xuống, tiện tay ném đến trong tay người này, mở miệng nói:
"Có thể thành bản lãnh gì, giả vờ giả vịt thôi."
Đám người nhìn nhau, ăn ý đem đề tài mang quá, dù sao cũng là lén đại nhân, trốn tang tới trộm uống rượu, một người mở miệng nói:
"Nghe nói, Nhuận gia địa bàn có cái đại hiệp, đã là Luyện Khí đỉnh phong, Trúc Cơ lão tổ tự thân ra tay vẫn không bắt được, hoài nghi nhà ta chứa chấp hắn, dung túng hắn làm loạn!"
"Ai...Hồ đồ, nếu là nghi đến Á Nam gia trên thân, ta còn có thể tin một chút."
Chuyện ở xa tới gần như thế, cuối cùng vẫn là quay về bọn hắn những ngày gần đây quan tâm nhất chuyện. Một kẻ than thở:
"Thật là...Lão tổ đánh cược chi tâm quá lớn đi, bây giờ công cốc hết cả, không công kéo lùi toàn tộc tu vi mấy năm đâu?"
"Tốt xấu cũng đã quay về, lại nhịn thêm mấy năm eo quần ta đều phải lỏng. Ha ha ha."
"Còn không phải sao? Cổn gia Ngũ Minh....Cổn gia Ngũ Minh, ba vị luyện khí đỉnh phong tu sĩ, năm đó phong quang, bây giờ chỉ lưu lại một mình lão tổ, quân lương dùng một phần thiếu một phần, đời cha ăn mặn đời con khát nước a."
Trong đám người nhỏ nhất một cái, dùng hai tay xoa xoa ly rượu, nhịn không được, thuý thanh nói:
"Sao sẽ đến mức này? Ta nghe nhà ta quật khởi từ không có gì, không nói tới khoáng thế thiên tài, nhưng lão tổ lão nhân gia ông ta tiên cơ thế nhưng là cùng với Phượng Quy Hề đồng dạng!"
"Các ngươi tiếc nhất thời chi lao, lão tổ chỉ rộng lớn là đồ, nếu lấy nhất lao vì cực khổ, tiền đồ đại sự còn cái gì có thể thành?"
Say nhũn thiếu niên nghe xong lời này, nguyên bản có chút mờ mịt con mắt lập tức tập trung, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào trong chén rượu, chúng đệ tử không biết là phục kỳ ngôn, vẫn là đánh khác suy nghĩ, thì nghe một Cổn gia nhân toát ra vẻ hồi ức, lẩm bẩm nói:
"Không biết là bực nào thần diệu...Hắn còn có hai trăm năm số tuổi thọ, có thể bảo đảm chúng ta đám người này nhị bách niên kê cao gối ngủ a."
Đối với bọn này thiếu niên mười mấy tuổi thiếu nữ, Trúc Cơ đã là khó được bậc đại thần thông, tiên cơ lại đều có thần diệu, càng truyền càng thần hồ thần diệu, tự nhiên là từng cái tâm tâm niệm niệm cũng là Trúc Cơ.
Cái kia đầu tiên mở miệng nói chuyện thanh niên, ngửa cổ dốc cạn chén rượu, liếc mắt không người lớn, mới làm bộ bí hiểm, nói:
"Nhân ngôn Phượng gia nữ nhi bối lấn át, lão tổ khi ấy bất quá là cái ở rể người, hai mươi mấy tuổi mới đột phá Linh Đài nhất khảm, như cũ là nhóm lửa Mệnh Hoả..."
"Lão tổ lời căn dặn thật hay, Trúc Cơ cũng không phải chỉ xem quân lương cùng thiên phú, chúng ta dụng tâm tu hành, ắt cũng sẽ có ngày!"
Một đám đệ tử ứng thanh đáp vâng, tuy có mấy cái thiếu niên cao thấp liếc nhau, bầu không khí chung xem như còn yên bình, dù sao một đám trên thì đồng lòng đối với lão tổ có oán trách, trong thì cùng xa cách cái kia say mèm thiếu niên, lòng có chỗ cư chỗ để, chí hướng tự nhiên thuận hoà a.
————
Thiền Thanh nhận Á Nam Giả Khâm uỷ thác tới xử lý đại lâu thuyền sự.
Á Nam gia không thông lục nghệ, lại ở trên đúc đóng lâu thuyền một đạo tạo nghệ không kém, tự cung tự cấp, nguồn cung ổn định, hợp tác thương đội, lâu dài mua bán.
Thiền Thanh tại học đường đã được giáo qua, giang vụ phía trên, lấy đóng thuyền làm nóng cốt, tả hữu hai tay là hà vận và thuyền hoa.
Ngoạn Nam Giang là đại giang. Rộng rãi chỗ như Vụ Nhiêu cảng đã hiếm thấy. Nhưng nơi nước sâu rộng, vị trí địa lý dễ thủ khó công, không chịu bốn mùa cực đoan thời tiết ảnh hưởng, thì càng là chỉ có một chỗ, cũng là nơi công xưởng toạ lạc.
Công xưởng chi lớn có thể so sánh với trong núi tiên cung lầu các.
Mười tám ô, chín mái nhà, xen kẽ khoảng trống, nhà cao rỗng ruột, cột chống rường xà dạt về hai bên, mở ra nơi chính giữa là chỗ kiến tạo lâu thuyền.
Thiền Thanh kết hợp tại tiên sinh giảng bài nơi đó, cùng tự thân quan sát, tóm lược lại trong mấy chữ:
‘ Quy mô lớn, nhân lực đông, kinh nghiệm tích luỹ, truyền thừa có thứ tự, mỗi năm xuất xưởng chín cái.’
Nhưng đại lâu thuyền là tiên gia chỗ dùng, khí tượng tự nhiên bất phàm hơn loại hàng số lượng lớn này.
Chín mái công xưởng không thể chứa được hắn, mười thớt voi có thể giẫm đạp trong khoang buồng, ba tầng lầu các dựng trên mặt sàn vẫn còn dư chỗ trống, đại buồm ba chiếc như chống trời đại trụ, đơn thuần nằm đó đã để cho người xem hít thở không thông, uy dư chấn tục!
Nhưng đây vẫn như cũ không phải cái gì Tiên hạm, Bảo thuyền.
Thiền Thanh dò từng góc cạnh mà không thấy trên thuyền có đường vân trận nhãn khắc hoạ dấu hiệu, trong lòng tự hỏi "Ngựa đua xuống nước, Thuyền bay lên trời" kỳ cảnh là dựa vào vật gì đưa hắn bay nâng lên tới?
Hắn đã mất một tuần tại chỗ tối quan sát, quyết định chọn hôm nay làm ngày xuất hiện, vắt óc nghĩ thế nào ra mắt tiêu sái, bèn sớm đứng ở trên đầu mũi thuyền từ nửa đêm gà gáy cho tới gần quá buổi chiều.
“Công tử?”
“Công tử?”
“Công tử?”
Tiếng nói từ đằng sau vọng lại.
Đằng sau hắn người gọi Ân Trường.
Hắn là công xưởng quản đốc, tuy là phàm nhân, nhưng cũng được thường thấy qua tiên nhân, lại quan sát được Thiền Thanh bên hông ngọc bội, liền biết trên đỉnh núi công tử xuống tới.
Ân Trường có cái vẻ bề ngoài để cho người ta gặp qua thì không quên được. Vị trí vốn phải là tay phải của hắn bây giờ lại mọc chềnh ềnh ra một cái chân!
Nói là mọc, bởi cái chân này gốc nối liền vai, không thấy khâu chỉ vết tích, co duỗi tự nhiên, chiều dài cũng chỉ như một cái cánh tay bình thường!
Thiền Thanh nhìn thấy lão nhân lúc, chỉ muốn rút kiếm ra chém phăng chân đi, bình tâm nghĩ ngợi, lại muốn ra lệnh lão giả cúi xuống bò đi qua lại xem bộ dạng thế nào.
Ân Lâu nhiều lần gọi không thấy vị này công tử đáp lời, còn cho là công tử bị hình dung của mình làm cho khó chịu, không biết làm sao, chỉ thỉnh thoảng gọi hỏi một hai, một bên thừa cơ cũng soi xét đánh giá.
“Như thế nào da so với bạch y còn trắng?”
Theo Thiền Thanh quay trở về nếp sống sinh hoạt bình thường, một cỗ kia nâu đồng rắn chắc chi sắc rất nhanh đã rút đi, khôi phục lại trắng bệch như sơn mài quét lên làn da, trắng đến mất tự nhiên như thế, trên đầu lại đội mũ vải kéo xuống che kín tai, để lão giả hoài nghi tới mấy cái biến hình dị dạng người...
Hai cái quái nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn nơi xa treo hoa rước đèn thuyền lâu, Thiền Thanh trong đầu vừa nảy ra một ý tưởng. Nơi ngục tù nguyên thuỷ dã tính cho hắn một cái gợi ý thật hay, nhương trước đành tạm gác lại, phải giải quyết xong xuôi công việc ở nơi này đã.
Lần này hắn tới xúc tiến đại lâu thuyền tiến độ cũng không phải là nhàn rỗi việc.
Cử động vào tù lần trước để cho Á Nam gia một đám thúc bối đều đổi một con mắt khác nhìn hắn, nhưng việc này quá quyết tuyệt, cũng quá khác thường nhân, liền dễ bị bọn hắn chán ghét xá lánh, cho nên cần tìm tới một giải pháp điều hoà.
Vẫn là lập uy, đè nèn bất mãn mục tiêu, nhưng uy danh cũng có hai ba loại nha.
Hắn chậm rãi quay người, nhìn xem vị này đứng một ngày dưới trời nắng nóng vẫn còn kiên cường lão nhân, giống như hài lòng cười nói:
“Lão hán xem ra những năm nay thuyền xưởng chủ cũng không phải trắng ngồi!”
Thiền Thanh nghe xong Ân Trường hô to không dám, giống như đột nhiên yêu thích mặt sàn mà lập tức cúi xuống không chịu đối mặt, thình lình cũng ngả đầu rơi xuống, bắt được Ân Trường ánh mắt, gọi hắn giật mình một cái, miễn cưỡng dúm dó mỉm cười.
Thiên Thanh giữ nguyên tư thế, hỏi hắn:
“Ân lão không phải khinh ta tuổi nhỏ, cố ý làm khó dễ, cho là có thể qua mặt ta đi.”
Nói rồi, không đợi hắn nói tiếp, lại nói:
“Giả Nghị không nỡ các người ngày ngày tháng tháng vùi đầu vào bến tầu, cho nên mới cho các ngươi mỗi tuần một ngày nghỉ. Các ngươi có ngày nghỉ công, sau đó lại muốn làm việc ngày nghỉ công thì được tăng lương gấp ba.”
“Ta hôm nay phát hiện ra, ba ngày trước hôm nghỉ công, mỗi ngày các ngươi đã tồn dư lấy việc, tính toán vừa đủ ra cho ngày nghỉ làm, như thế ba ngày công dăng ra thành bốn, làm ba ngày liền lĩnh lương bảy ngày rồi!”
“Ân Trường!”
Lão giả cả kinh không nói ra lời, muốn quỳ xuống lại bị Thiền Thanh bắt lấy cánh tay dùng lực kéo dậy. Vị này duỗi mình cả đời người thồ lao sức nặng, vậy mà bây giờ bị một cái chưa từng nảy nở thiếu niên nắm lấy nhẹ nhõm, để cho hắn đang ông ông trong đầu còn kêu một tiếng thở dài.
‘ Thần tiên a tiểu thần tiên! Nhưng chính là lúc dùng người, sẽ không giết ta đi, ân.’
“Các ngươi đây là không muốn ngày nghỉ, chỉ cần nhiều tiền lương hơn thôi.”
Hắn buông tay ra, Ân Trường cả người tức thì quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha thứ
Một đám thợ thuyền có gan làm chuyện này, chính bởi vì ngày xưa Á Nam Giả Nghĩ đã tới qua, thậm chí tới qua nhiều lần cũng không có phát hiện được, cho nên mới dám tiếp tục ăn thật làm giả như thế.
Thiền Thanh không quen người bái, nhưng nhìn xem lão giả bộ dạng chỉ sợ mình mềm mỏng nói hắn đứng lên một tiếng, hắn lại càng tỏ vẻ đáng thương.
Hắn ban đầu cố tình dẫn Ân Lâu tới phía đầu thuyền khuất người là vì muốn giải quyết êm thấm chuyện này, bây giờ trông xem Ân Trường quỳ lết dập đầu mười cái tám cái mà da đầu không xước, cái "chân" chỉ ngắn bằng một nửa hai chân bình thường lại to gấp ba lần cánh tay bình thường, như là tiểu hài múa đại chuỳ bộ dàng, chợt cảm thấy buồn cười, thế là im lặng thử xem xem hắn còn có trò gì.
Theo lão nhân dập đầu cùng tiếng cầu khẩn ngày càng ra sức, Thiền Thanh nghe được dưới thang gỗ có người đang trèo, cái này Ân Trường là muốn gọi người tới xem!
Thiền Thanh đợi một chốc.
Hắn muốn xem xem một đám thợ thuyền đã từng lấy phàm nhân chi thân mà lên phản loạn tại tu tiên thế gia, có phải thật là bọn hắn đã quen nhờn Á Nam gia thương dân tác phong, vẫn là khi ấy tại trong tối có cái gì bàn tay tác động!
Cái thứ nhất chạy tới phu thuyền chỉ kịp nhô đầu lên xem xét tình huống, chỉ mất mười hơi thở đã rụt đầu lại, ngay sau đó huỳnh huỵch kéo lên mấy chục người, quỳ khắp ở trên mũi thuyền, lần phía dưới mặt sàn, cùng một chỗ với Ân Trường dập đầu.