Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 42: Thuỷ Hoạn



Nhuận gia.

Âm trầm huyết động, oánh oánh huyết thuỷ, tráng hán giấu mình trong hồng nhuận huyết trì, phía trên Dạ Minh Châu soi vào trì phản chiếu ngược lại lên mặt hắn, lộ rõ ra bành nhọn cái cằm, cùng nơi bả vai đang có dấu hiệu khép lại vết thương.

Tiến hành xong thường lệ chữa thương, tráng hán một lần nữa nhập định điều tức tu hành, lại chậm chạp vọng niệm quấy nhiễu, chỉ có thể mở ra ửng đỏ hai mắt, thần sắc cỗ lệ, nói:

"Truyền Thanh nhi tới."

Hắn cúi đầu quan sát thân thể một hồi, sâu trong lớp thịt máu đen đã tan đi hết, ba lớp da biểu bì bị mở ra không ngừng sinh trưởng da non, có nhập vào nhau chi thế, lẩm bẩm nói:

"Dừng lại đã lâu trung kỳ cảnh giới... Nhanh muốn vượt!"

Ngoài cửa có tiếng bước chân dẫm đạp, hắn khẽ nói:

"Vào đi."

Thiếu niên người mặc thanh bào, vai khoác lông cầu nối dài tới vai một đầu lang, lông mày sắc bén, toát ra kiệt ngạo thần thái, nói:

"Đại nhân cho gọi ta?"

"Ở bên ngoài thế nào?"

"Phàm nhân đầu kia, vẫn tuần tự vì đại nhân vận chuyển tới, hoả thế đã thành, không có dừng lại ý tứ, tử đệ bên trong có người sơ sẩy, dẫn hoả lan sang ruộng nước, bị ta cầm xuống, chờ đại nhân xét xử."

Tráng hán nhíu mày nói:

"Theo lệ liền có thể."

"Là. Viếng tang tộc huynh trở về báo, Á Nam gia nhị mẫu chưa từng chung lý chính sự, âm thanh trong tộc nhỏ chút. Bên kia Cổn gia, nhưng là oán than dậy đất."

"Hắn đem đi thứ gì?"

"Hai nhánh Thất Diệp Thảo."

Huyết trì mặt ao nhất thời gợn sóng trào nổi, tưới tràn huyết dịch ra bên ngoài, tráng hán cười gằn nói:

"Hồ nháo."

Thiếu niên trong lòng linh lợi, không bóc trần vị gia chủ này ngoài mặt phóng khoáng mà trong lòng nhỏ nhen, không nói gì không nói.

Tráng hán da mặt dường như là bị huyết thuỷ bóc ra, lại giống như bị thiếu niên điềm nhiên diện mục chọc cho khó chịu, hỏi cộc lốc:

"Lão tổ nơi đó nói thế nào?"

"Lão nhân gia đóng cửa không thấy người, trước cửa chứa thư bồ đoàn đã chồng cao ngang gối, gia chủ còn toàn bộ bị đẩy trở về, ta cũng không tốt hơn đến nơi nào, lại càng không thể nói chuyện đâu."

Tráng hán đương nhiên hiểu được lão tổ tông đối với chính mình quản gia có nhiều phật ý.

‘ Chính ta thất trách, bất quá trên người thương này chẳng lẽ còn không đủ bù cho tội... Như thế nào giống khuê phòng phụ nhân, oán không dám trách, hờn không dám giận! ’

Hắn viết thư tạ tội không được, quỳ trước động phụ không xong, không thể làm gì khác hơn, bèn mượn cớ chữa thương mà thử lui về sau, nhường thiếu niên lên tạm cầm quyền gia chủ, xem có thể hay không đánh động lão nhân, niệm tình trong nhà kỳ lân nhi mà nhượng bộ một hai!

Huyết đã chảy tới chân thiếu niên, giữa hai người, hỏi một câu, đáp một câu, trước nay chưa từng khác. Tráng hán mất hết cả hứng, tâm tư lại tung bay tới Á Nam Nhược Tương, giả bộ thở dài hỏi:

"Cái kia Nhược Tương cô nàng thế nào rồi?"

Thiếu niên ngón chân co lại, có chút hận không thể bay lên, nên muốn chui xuống đất dáng vẻ, quả quyết lắc đầu:

"Trước kia, chúng ta giả tiếp xúc với Cổn gia, lại ướm hỏi ba rương sính lễ, lý tình đều đủ, nàng còn không đồng ý."

"Hừ... Dính một điểm chân nhân huyết mạch mà thôi."

"Gia chủ... Vẫn là từ bỏ ý định này cho ổn thoả, người Á Nam gia tin được nhau, trong thì có thể đồng lòng hiệp mưu, ngoài thì có thể giao tâm đoàn trí, cùng chống lại kẻ khinh thường nhà mình, đắc tội một người là đắc tội tất cả hắn gia...."

Tráng hán muốn lồi ra ngoài vện đỏ con mắt nhìn thấy thiếu niên co lại ngón chân, cười lạnh nói:

"Ngươi thôi trường chí khí người khác, diệt chính mình uy phong!"

"Á Nam gia không phải chưa từng có suy yếu thời kỳ, nhưng lần này đã có đuôi to khó vẫy chi thế, Cổn gia đụng đại vận trở thành, bất quá là cái hài tử múa đại chuỳ... Hai chỉ tước điểu đã bay song song thành hàng, ngươi ta làm được chuẩn, chính là nhất tiễn song điêu, nắn gân giáo huấn tốt nhất thời cơ!"

"Trở về suy nghĩ thật tốt, cho ngươi ba ngày phải có kế sách."

Nhưng cái này tựa hồ cũng không phải thiếu niên muốn nghe chỉ điểm, hắn cũng không phải không biết những thứ này, người Nhuận gia lấy ngọn bỏ gốc đã thành tính, cái kia tộc huynh gà mờ ánh mắt sao có thể vội tin đâu?

Hắn còn biết ăn huyết tế người tính khí nóng nảy, thường thường vô duyên vô cớ xúc động, tuyệt không phải lúc cãi lại chọc giận hắn, những lời hắn sắp nói liên quan đến Nhuận gia tồn vong, bèn không nhượng bộ, trầm giọng nói:

"Bẩm gia chủ, không cần ba ngày, ta đã có một kế."

"Ân?"

"Án binh bất động."

Tráng hán nhướn mày.

Thiếu niên cẩn thận chọn lựa ngôn ngữ, nói:

"Gia chủ, tại ta xem ra, kỳ thực lão tổ không nói cũng là một loại ám chỉ, lão nhân gia chính là dùng bế quan đóng cửa nói cho chúng ta biết, giờ là lúc ngồi im không cần làm gì!"

Hắn không nói gì nữa, vì biết rằng tại vấn đề này, nếu phải nói đến câu thứ hai cũng là vĩnh viễn không thể đồng ý cùng nhau rồi.

Tráng hán trong lòng máy động, cũng chưa đến nỗi giận quá mất khôn, nhìn xem thiếu niên nặng nề mà nhìn xem hắn, nhất thời cũng không có cách nào tốt hơn, chưng hửng nói:

"Đi."

Thiếu niên hành lễ lui ra, tráng hán liền lội trở về trong huyết trí, từ cằm tới đỉnh đầu dần dần chìm vào trong huyết, một đôi con mắt trương mạn giương phóng, tự nghĩ:

‘ Đây là ngươi tự nghĩ vẫn là ngươi tổ tôn tự bàn bạc sau lưng ta! ’

————

Thiền Thanh đã nhận được đặc chế riêng cho hắn Chuỷ Thủ.

Linh Đài cấp bậc mà thôi, Á Nam Giả Nghị mười hai tuổi tập ra kiếm Mang, cùng Thiền Thanh tính cả trước đó hai lần công, được Á Nam Giả Khâm trao cho lệnh bài tới tuyển chọn ra trong tộc tiện tay pháp khí tới.

Á Nam gia đã từng đánh vào thập tộc bảo khố, Trúc Cơ pháp khí hai thanh, Luyện Khí vài chục, Linh Đài cấp bậc nhiều chất thành rương. Chuỷ thủ pháp khí loại hình dù hiếm cũng không bằng Trúc Cơ pháp khí, Thiền Thanh không mất nhiều thời gian cũng đã tìm được ưng ý loại.

‘ Thập thế gia tộc, mười vị Trúc Cơ, vậy mà chỉ có hai thanh pháp khí... Phải sớm để ý thời gian đánh nghe một chút Luyện Khí Sư tin tức mới được. ’

Hắn lo xa là thế, còn hàng ngày diễn luyện, trừ đi Trần Thì Kiến vẫn còn ra dáng một hai, những cái người khác sử thương, bài, chuỷ thủ trong nhà đều là chút mèo cào công phù, Thiền Thanh từng nhận được riêng dòng chính huấn luyện thời kỳ, kỹ nghệ cũng đã vượt qua bọn hắn rồi.

Hắn nghĩ ra một cách, chính là để Luyện Khí tu sĩ tới cùng mình đấu, bọn hắn kỹ nghệ kém chút, nhưng tu vi cao hơn, ắt cũng có thể học tập nhiều hơn.

Chiều nay luyện tập quả nhiên ngộ ra nhiều thứ, nhất là khống lực kỹ xảo, mà lại cùng bọn hắn đối đầu tốn sức hơn rất nhiều, thời gian chỉ bằng trước đó một phần hai.

Nhân lúc thời gian còn sớm, Thiền Thanh trong lòng vẫn nhớ nhung lấy 【 Quỷ Dị 】 sự tình, Á Nam Giả Khâm không nói cho hắn, nhưng đã chỉ cho hắn tới Ân Trưởng lão giả kia, thì manh mối cần từ chỗ này đi tìm a.

Bèn tới bên xưởng đánh tiếng, kế đó liền nằm ngửa trên bè, mặc Ân Trường dùng "chân" đẩy sào tự nhiên, hắn không cần phải bắt chuyện trước, Ân Trường phải tự tìm thú vị câu chuyện tới thu hút sự chú ý của hăn.

"... Lão hán trước kia từng theo Hán Thương công đánh trận?"

"Chính là, chính là."

Dường như là muốn biểu thị trung thành, giống như là muốn kéo đại kỳ, Ân Trường trên mặt diễn một hồi tiếc hận, hoài niệm nói:

"Ngoạn Nam giang trước kia, rách giá bậu đầy ngư ngạc, là nguyệt, chúng ta đội thuyền độc mộc qua sông, chết khi di chuyển người tắc nghẽn như đập sông, nhưng chúng ta một chi kỳ binh cũng lại liên quân thập đại gia tộc một cái trở tay không kịp!"

"Vậy mà có phàm nhân cùng tham gia?"

Ân Trường phổng mũi nói:

"Công tử chớ có khinh thường chúng ta!"

"Có cái này chiến công đầu, Hán Thương công nhất hô bách ứng, huy động được vạn sức dân, làm ra ba mươi sáu đập, sói nước Ngoạn Nam vào thành vũng, làm cho nước tụ tán tuỳ tâm, thuyền có thể lần theo sườn núi Linh Cừ mà lên xuống được!"

Thiền Thanh đang cố tưởng tượng làm sao thuyền có thể leo trên núi được, tấm tắc lấy làm lạ, chỉ hỏi:

"Này Linh Cừ phong ở đâu?"

"Đi về Đông, tiếp giáp với Cổn gia địa giới, ngày xưa chính là một tấm phong, đứng ở trên đỉnh núi này thì có thể nhìn xuống hai nhà địa bàn nha."

Thiền Thanh âm thành định xuống muốn tới nơi này một mắt xem, lúc này mới hỏi:

"Ta xem ngươi... Chân phải là như thế nào tới được?"

"... Công tử có từng nghe qua Thỉ tai?"

"A?"

"Khục khục, ta biết nói ra chỉ sợ công tử không cách nào tưởng tượng ra nổi, trước đó đã sớm sai thợ vẽ xuống"

Thiền Thanh lật xem ba trang giấy, thì thấy:

‘ Một chỉ heo, mổ thịt ra, ở giữa thớ thịt có chữ lạ. ’

‘ Một chỉ hẹo, gạch nhiều một mũi nghịch sinh, mắt ẩn sâu trong da thịt, hợp tắc không thấy. ’

‘ Một chỉ heo, có hình người, tay chân sẵn sàng, trên trán có vết mực!

Thiền Thanh chép chép miệng, không khỏi nhớ tới bản thân ăn qua thịt có khi nào cũng là những loại quái thai này, ghê răng hỏi:

"Ngươi nói bản thân là sinh ra đã thế?"

Ân Trường hiu hắt nói:

"Công tử không tưởng tượng nổi đâu."

Hắn chỉ tay về phía cửa sông Ngoạn Nam giang, than thân trách phận nói:

"Tam Giang chung đụng tại một phá, phá bên trong chứa một miếu thờ, ngày nay đã bị chư vị tiên nhân canh giữ chặt như nêm cối."

"Nhưng năm mươi năm trước thì chưa có a, thường thường đột nhiên sương mù giăng kín ba mặt sông, nuốt ngàn dặm trong phút chốc, bên trong sương mù có bóng quái kỳ hình."

"Liên tiếp mấy ngày, thuỷ hoạn rút đi, chúng ta mở bụng cá liền thấy bên trong chất đầy ngón tay người!"

Thiền Thanh ẩn ẩn phát giác không đúng, từ đang nằm ngửa nhìn trời, chống hai tay ra sau vươn dậy, hỏi lại:

"Ngươi cái chân này là như thế nào tới?"

Ân Trường mặt già phảng phất xệ chảy ra nếp nhân, khô khốc nói:

"Công tử a, ta năm ấy hai mươi tuổi, ngày ngày nhìn thấy chính mình vai phải dần dần mọc ra một cái chân, mới đầu nhỏ như chân búp bê, dần dần giống như có cái hài tử rúc vào trong người ta chỉ để lộ ra cái chân ta, sau đó liền cứ thế mà sống."

Thiền Thanh nhíu mày nhìn hắn, gia trì pháp lực quát hỏi một cái:

"Ân Trường, ngươi chân là như thế nào tới?

Ân Trường sững sờ nhìn hắn, dường như đang hồi ức, ước chừng qua mấy hơi thở, kinh ngạc nói:

"Ai u... "

Hắn còn muốn nói tiếp, Thiền Thanh đã nhanh như gió đạp hẫng đầu thuyền, quay ngược chuôi dao, một đập đánh ngất hắn, dù là hài từ cấp tốc làm ra phản ứng, miệng hắn mũi lão nhân đã chảy ra huyết tới, cơ thể giống như một bó sài mộc bất động.

Thiền Thanh dùng Chuỷ Thuỷ đẩy lật hắn lại, thì thấy người này đã hoàn toàn bất tỉnh, vậy mà cái chân kia vẫn co giật như muốn làm bộ bật gốc chạy thoát đi!

Hài tử lặng nhìn cái chân này tung bật một khắc đồng hồ mới nằm yên xuống, rất tự nhiên như hài tử mút cánh tay mà đưa ngón cái vào trong miệng lão nhân, mút chụt chịt.

‘ Tà lắm thay. Bất quá một cái phàm nhân đã như thế... ’

Thiền Thanh chống xào đưa hắn về bến thuyền, tiếp đó lại như thường lệ trời tối đi tới thuyền hoa, nghĩ bộ cái kia hình ảnh cỡ nào ghê người, nhìn thấy Ngọc Khanh cô nàng thời điểm cũng đều tan biến nhẹ như bông a.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com