Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 45:



Tát Thiện Lâm.

“Tí tách.”

Mưa cuối thu rả rích ẩm ướt, mây đen mỏng, thoáng run rẩy, muốn người ta tóm lấy nó.

Một khoảng rừng sáng, khuất mắt người một gian nhà gỗ, một hàng áo đen tu sĩ quỳ xuống tay trói gô ra sau, Á Nam Giả Nhượng vẫn lấy Đầu Nam Triều hình dạng mà tra tấn bọn hắn.

Không giết người, mà lại không thể thả bọn hắn trở về báo tin, vậy chỉ có thể bắt về căn cứ địa a.

Hài tử co người dựa trên bậu cửa, ôm đầu lẳng lặng nhìn từng cái tu sĩ bị Á Nam Gỉa Nhượng vọt nhọn cành cây thông tai, mới đầu là nhỏ như que tăm, màng nhĩ hồi phục lại chuyển sang to như cái đúa, lần này trọc là phải điếc thật rồi.

Hài tử nói chuyện, giống như muốn phân tâm Á Nam Giả Nhượng, để áo đen tu sĩ không còn phải chịu tra tấn, hỏi:

"Nhị ca giống như cố tình để hắn biết nhà ta xuất thân?"

Á Nam Giả Nhượng cùng tra tấn người đối mặt, nhìn xem cái kia ngọn cây đẩy dần vào trong hốc tai hình như cũng đẩy cả con ngươi từ khoé mắt vào trong dần, câm miệng như bị vặn dây cót dần dần mở ra, tùy ý nói:

"Đều là người thông minh, có thể bớt được cái gì bớt."

Ngọn cây đã từ phải sang mà xuyên qua hai vành mang tai tu sĩ, hai con ngươi của hắn đã bị đẩy ngược về hai đường biên giới, nhưng hắn chưa chết, Á Nam Giả Nhượng vặn vẹo rút ngược ra.

"Tới nỗi vì sao mang ngươi tới, ngươi hẳn cũng phải hiểu rồi."

Hài tử kéo sâu dải mũ hơn, nói:

"Hắn đã nhìn thấy ta liền muốn cứu, không thể bỏ một người nào. Cái này sơ tâm... Nhị ca nói hắn trời sinh hào phóng độ lượng, làm việc tốt thì có hảo báo, đồng dạng cũng là một loại thiên ước, để hắn phải thủ vững từ đầu đến chân giá trị, loại người này nếu bội bản tâm, vậy thì thà chết còn hơn!"

Hài tử dài dòng, Á Nam Giả Nhượng đã đâm song một hàng, đang muốn lật trở về đâm lại từ đâu.

Hắn muốn thử hai đầu cùng đâm, xem hắc y nhân hai con ngươi chụm vào giữa có đẹp hơn không.

"Đinh đương."

Bên tai hắn rung lên, đứng đợi đã lâu ở nơi xa mặt nạ vàng cuối cùng không nhịn được nữa, bước ra khỏi ẩn thân chỗ, lần này hắn đã dùng Đầu Nam Triều bộ dạng.

Dưới đất mấy cái tu sĩ nhìn thấy ban đầu là tưởng bản thân hoa mắt, sau đó là vui mừng đến phát khóc, một cách kỳ lạ đem hy vọng ký thác ở trên cái này địch nhân.

Âm thanh lần này có vần điệu, Đầu Nam Triều khẽ nói:

"Các ngươi tra tấn đủ rồi, và rõ là hắn chẳng biết gì về đại trại hệ thống phòng thủ cả."

Á Nam Giả Nhượng liếc hắn một cái, đáp:

"Ta sẽ nghĩ về chuyện này."

"Đấy không phải gợi ý đâu."

Hài tử hai tay không còn ôm đầu, co rút trắng bệnh ngón tay, đành phải đứng ra giữa hai người giảng hoà.

Á Nam Giả Nhượng phiền muộn đặt que nhọn vào trong tay hài tử, không kiêng nể hỏi:

"Mặt nạ vàng huynh đến có chuyện gì?"

"Tới nhờ mắt xanh huynh một việc."

"A?"

Đầu Nam Triều giơ tay trấn an hắn:

"Á Nam Xuyên Giang đại nhân, lòng dạ của hắn ngươi qua đường đều biết!"

"Tiền bối chính đạo danh tâm, gia tộc hậu bối một lòng cẩn tuân tổ huấn, Tam Giang bên trong, ta có thể tin được chỉ có Á Nam gia mà thôi."

Á Nam Giả Nhượng tán đi trên mặt pháp thuật, cười nói:

"Ta lần này tới vốn là có tư tâm, cũng không hệ gia tộc, ngươi chớ lầm lẫn."

Hắn thẳng thắn như thế, Đầu Nam Triều ngược lại tin hắn hơn một phần, nói:

"Thời gian đã không dung ta chần chừ, mỗi ngày ta trì hoãn lại có ba ngàn người táng vào trong huyết trì, bây giờ thời cơ tới, không thể không tới mời công tử cùng giúp."

"A? Ngươi nhưng chớ bị giả tượng lừa gạt đi, nhà hắn có cái thiên tài, liên hoàn bảy mươi trại như trường xà vắt ngang Tát Thiện Lâm, đánh đầu thì đuôi cứu, đánh thân thì đầu đuôi cùng cứu... Công không được a."

Đầu Nam Triều mí mắt hơi mở, dường như muốn xem xem hắn có phải đang giả lừa vẫn là thật không biết, vẫn phải đợi đến khi hài tử khẽ ho một tiếng, mới nói:

"Công tử không cần thử ta."

"Cái này trại hợp thiên thời, duy nhất hỏa công kế cũng bị trời mưa ướt chặn lại, vòng ngoài yếu, càng về sau càng mạnh, đây là muốn nhử ta ra mà thôi."

Đầu Nam Triêu sau cái kia mặt nạ như có như không mỉm cười, nói:

"Ta ngược lại muốn ra, không những thế còn phải đánh thẳng chính diện mặt tiền!"

Á Nam Giả Nhượng lắc đầu không tin.

"Tên kia Nhuận Thành Phương nằm phục ở một bên, ngươi có là Luyện Khí bên trong mạnh nhất người, gặp được hắn vẫn như cũ phải cúi đầu chịu thua... "

"Công tử ánh mắt chính xác kinh người, ta người này dã lộ tán tu, công pháp bất quá tam phẩm, thực lực lại cao cũng cao không đến nơi nào... Nhưng... "

Đầu Nam Triều lại lấy ra trong túi ba tấm phù lục, gọi Á Nam gia nhượng con mắt hơi hơi phóng đại.

"Đạo hữu tốt nhân duyên, vậy mà có thể móc nối với tiên môn tử để?"

"Cũng không phải... Tại một tòa động phủ có được mà thôi."

Đầu Nam Triều biết hắn đã ngầm đồng ý, hỏi:

"Đạo hữu biến hoá chi pháp có thể được bao lâu?"

"Cũng như ngươi... Có thể hơi kém hơn."

Đầu Nam Triều ánh mắt thương hại nhìn về phía dưới đất tán tu, bọn hắn đã nhìn thấy Á Nam Giả Nhượng khuôn mặt, chắc chắn phải chết, nhưng hắn không thể bỏ mặc, hơi thổ khí nói:

"Xin công tử vì ta mà lưu lại bọn hắn tính mệnh."

Á Nam Giả Nhượng dễ dãi gật đầu.

"Vậy phiền công tử nhập trại... Vì ta làm nội gián, ba ngày này từ ta tới xem hài tử thôi."

————

Thiền Thanh sợ hãi đến mất cả chủ ý.

Khi Đầu Nam Triều đề nghị muốn giúp hắn chữa bệnh, Thiền Thanh quên cả phân tấc, không còn giữ lại, không chơi góc cạnh, mà bộc bạch tất cả.

Đầu Nam Triều y thuật không so với kiếm thuật của hắn kém! Á Nam Giả Nhượng thậm chí hoài nghi, Nhuận gia đan điển cái gì có thể dạy được là đều đã bị hắn học hết. Quanh đi ngẩng lại, hắn đã là Tam Giang bên trong tốt nhất y sư mà Thiền Thanh có thể có được.

Hắn khai mở cho Thiền Thanh nhiều điều, để cho hài tử nghĩ ra hắn nghe được tiếng ve trong đầu nhưng thiền tử chưa chắc đã cần phải ở trong đầu hắn... Giống như khuyên vàng, nó có thể ở khắp mọi nơi trên cơ thể hắn!

Hắn suy đoán đột phá so với trước đó mọi người, thực sự là kiểm tra hài tử từ trong đến ngoài.

Mổ đầu Thiền Thanh!

"Ta sẽ không lan man vào học thuật vấn đề, ngươi phong bệnh hoặc là thật có thiền tử, hoặc là ngươi bị điên."

Thiền Thanh thậm chí không cả làm rõ câu chữ ý nghĩa, chỉ vô hồn nhắc lại:

"Máu. Máu là thành phẩm của tim, một khối cơ, bơm. Người ta quá yêu máu mà không nhận ra ngươi sẽ có bằng ấy cơ hội nếu tìm kiếm nó ở một lá phổi, quả thận hay bàng quang mà thôi."

Thiền Thanh tự giác nằm ngay ngắn lên bệ băng bàn, Ma Phí Tán làm tê đi mọi cảm giác trong người hắn, hắn lẳng lẳng nhìn xem phía trên một tấm gương băng khác, đang soi lại chính mình, thì thào:

"Tiếng ve. Sự điên loạn. Ở sọ não. Nơi một viên cầu bắt lại được một con quỷ, một lồng giam bằng xương bằng thịt."

Đầu Nam Triều gật đầu, giơ lên trong tay ánh bạc lại mỏng như giấy một lưỡi dao nhỏ, khẽ nói:

"Và thật may là ta có chìa khoá ở đây."

Giống như mọi cái bệnh nhân trên bàn mổ, dù được cam đoan y sư là cỡ nào tài năng, bọn hắn đều sẽ đi hỏi một câu.

"Nếu như ngươi trượt tay... Đi quá xa thì sao?"

"Không quan trọng. Đằng nào thì tiếng ve, sự điện loan cũng sẽ kết thúc."

Thiền Thanh thậm chí không cần dây buộc để giữ chặt bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com