Luân Hồi Tiên Tộc

Chương 47:



Nhuận gia Chủ điện.

Thiếu niên rời khỏi chủ vị, bỏ lại trong điện ồn ào đám người, mượn một bước rời ra bên ngoài bậc thềm, dõi mắt nhìn phía xa chân núi một dãy dài dọc cắm ngập cờ xí tinh mang liên hoàn trại, thở khẽ.

Thiếu niên đính trụ áp lực cực lớn, nội chính phải lực bài chúng nghị không có gỡ xuống 【Lan Lăng Hoa 】 treo thưởng, ngoại sự thì thấp thỏm lo sợ không biết khi nào Đầu Nam Triều đột kích, chỉ khẽ lẩm bẩm:

"Ba ngàn nhân mạng một ngày đã là căng hết cỡ... Lão tổ tông nói Đầu Nam Triều tính khí quá rõ ràng, giết mấy người chính là không an vị được, đáng lẽ không cả khả năng nhịn..."

"Chẳng lẽ kịch độc ảnh hưởng lớn như thế, có thể để hắn nằm im hơn một tháng trời?"

Đúng lúc này, đằng sau hắn vang lên dồn dập tiếng bước chân, thiếu niên hơi quay người lại, vậy mà lại là bế quan đã lâu không ra Nhuận Thành Phương! Lão giả dắt trong tay tráng hán gia chủ, ha ha mà cười, rảo bước nhanh tới cửa điện.

Hắn cung cung kính kính vái chào, hai người lại lờ phắt đi, Nhuận Thành Phương một bộ gấp đến không thể nhịn được, ngay cả lời cũng không chịu nói nhiều thêm một câu, tức khắc dậm chân gọi vân khoả, thoát leo lên một cái đã biến thành một khỏa lưu tinh lao vun vút về phía nơi xa.

Thiếu niên một mặt mộng bức, lại thấy tráng hán tự vỗ lên trán, trên mặt tràn đầy lưu luyến cùng chờ mong.

"Ai... Quên mất không hỏi lão tổ bao giờ trở về a."

"Cái gì?"

Thiếu niên thất thố kinh hô một tiếng.

Tráng hán vẫn đắm chìm vào trong lòng cảm xúc, không có bao nhiêu tiếc nuối, càng nhiều là thong dong tự đắc, tủm tỉm cười mát:

"Ta mưu kế không tồi, quả nhiên lão tổ tông vẫn là yêu thương lấy ta người đích tôn này. Không nỡ bỏ mặc ta dùng huyết khí đột phá, nhúng chàm đi bốn mươi năm khắc khổ tu hành một thân thanh khí a."

Thiếu niên tròn mắt, như vừa rơi từ trên trời xuống, đứng lặng như trời chồng không nói được tiếng nào.

Tráng hán khoe công không có nhận được lời khen, cảm thấy khó chịu, lúc này mới chịu nhìn nhiều thiếu niên một mắt, nhếch miệng:

"Thanh đệ thấy ta như thế nào còn không cởi cầu vai xuống?"

Giống như Á Nam gia gia chủ tiêu chí chính là thiếp thân bội kiếm, Nhuận gia trì chính người bên vai cũng đeo lên lang cầu, thiếu niên nghe vào lời này, bèn hời hợt như cái máy đưa tay lên cởi nút vải, lại hai ba lần không có giải nối được.

Tráng hán ngứa mắt, cười nói:

"Chung quy là người thiếu niên tâm tính, sơ lạm quyền chức, liền không kiềm chế được dục vọng, tham lam không che giấu nổi thôi."

Thiếu niên trong miệng như ngậm hòn sắt nóng, yết hầu nhô lên rút xuống làm thế nào cũng không nuốt trôi được một ngụm khẩu khí này.

Cái này cử chỉ rơi vào tráng hán trong mắt lại là hài tử tức giận vì bị đảo chính, là thực sự muốn ngấp nghé gia chủ cái ghế của hắn, thế sau lưng thương bạc chưa từng cởi ra y bố, nhất kích đánh vào trên lưng hắn, đánh thiếu niên một cái lảo đảo, nghĩa chính ngôn từ, mắng:

"Ta thương thế lành lặn, lão tổ đau khổ cầu khấn nhiều năm đan dược cũng có hồi âm, vốn là song hỉ lâm môn, ngươi xụ mặt ra là có ý gì!"

Thiếu niên giơ lên lông mày nhìn hắn.

Tráng hán lạnh lùng nhìn lại, sẵng giọng nói:

"Ta không thích ngươi ánh mắt này."

Lập tức đem thiếu niên nhiếp trụ, phong tu vi, cưỡi gió rơi vào từ đường, cót két mở cửa lớn ra, đem hắn bỏ vào chỉnh đường bên trong, một lời gọi ra:

"Vô lễ với gia chủ, lạm dụng phủ khố của công, chỉ hai tội này cũng đủ phát đánh ngươi một trăm tám mươi trượng!"

"Cho ta quỳ! Chờ lão tổ trở về lại đem ngươi trị tội!"

Một tiếng này "lão tổ trở về" ầm vang trong đầu thiếu niên, hắn thất hồn lạc phách quỳ xuống, giọng khản đặc gọi với lại:

"Gia chủ đại nhân, ngài nói là lão tổ tông đối viên này thọ đan, là nhất định phải được?"

"Ngươi ngu xuẩn! Đây chính là đại hỉ sự, lão tổ tông một ngày còn tại, nhà ta liền còn một ngày yên bình, nhưng hắn thọ nguyên sắp tận, Cổn gia Trúc Cơ chính là tráng niên sung mãn, Á Nam gia thớt kia Ký Mã thọ nguyên giống như xa xa đếm mãi không dùng hết!"

"Không có Trúc Cơ lão tổ, ngươi tin hay không Á Nam, Cổn gia Trúc Cơ tu sĩ ngồi một cái cũng đủ sập nhà ta ngọn núi này!"

"Ngươi không lo xa, tất có hoạ gần, đạo lý này ngươi cũng hiểu."

Rầm một tiếng thiếu niên ném thẳng trên người lông cầu xuống đất, khóc không ra tiếng, nói:

"Đại nhân, trong nhà vách tường có lỗ tai, xung quanh phá đàn sói hoàn tự, sự đáo lâm đầu, dùng cái gì xưng "Lo trước khỏi hoạ" a?"

"Nói tiếng người!"

Thiếu niên giận sôi sùng sục, kêu lên:

"Đầu Nam Triều chỉ sớm tối là có thể bế quan đột phá Trúc Cơ, hắn công thành ngày đó, nhà ta thì chết không có chỗ chôn!"

"Gia chủ muốn tính kế hai nhà thế gia thời điểm, có từng nghĩ bọn hắn cũng nhăm nhe ngoạm xuống nhà ta một khối thịt, đan đạo thế gia... Nhà ta bảo khố... Mang ngọc có tội a!"

Hắn nói lời này khí cấp công tâm, nhìn xem tráng hán hằm hằm khuôn mặt, biết là không nghe được lời này, lại thất vọng là mất mát, nói:

"Nhà ta là ôm lòng cầu may a, dựa vào Đầu Nam Triều một điểm chưa từng giết người, dựa vào các kia Tam Gia hội thề... Đạo nghĩa, ân tình... Thời thế ngày hôm nay trừ bỏ bản tâm bất luận, còn cái nào đáng giá lương tâm luận đạo?"

Trước mặt đại môn đã ầm ầm đóng lại, tráng hán bỏ đi không nói lời nào.

————

"Cố lên. " Đầu Nam Triều rắc thêm một lần 【 Ma Phí Tán 】 ra ngoài vết thương. "Nó đau. Ta biết... Nhưng đau có nghĩa là ngươi còn được sống."

Thiền Thanh mỉm cười, dùng tay đập vào ngực, nói:

"Nhẹ nhõm... Thật nhẹ nhõm!"

Đối với Đầu Nam Triều làm ra khẩn cẩu nói:

"Giết ta đi! Giải phóng ta khỏi sự tra tấn này!"

"Không, dù ta muốn -- Chưa bao giờ muốn thứ gì hơn như vậy."

"Vì công lý?"

"Vì ta sẽ phá vỡ niềm tin đã nâng đỡ ta suốt những năm qua."

"Khả năng hướng thiện của con người? Tin vào một điểm sáng cuối cùng kia?"

"Không, ta tin vào sự thần thánh tuyệt đối của sinh mạng... Ta có thể thực sự không còn tin vào thứ gì khác."

Thiền Thanh mỉm cười. Một tiếng thở. Và ngất đi.

Trong những ngày sau đó, giữa những giấc ngủ hồi phục của hắn, Đầu Nam Triều đứng ở đầu giường, tận dụng mọi cơ hội để có thể cùng hài tử trò chuyện.

"Toi công hết cả."

"Toi công? Ngươi có biết ta đã dành ra bao nhiêu thời gian để cứu lấy phàm nhân, chỉ để tiếp tục làm lại như thế vài ngày sau đó?"

Thiền Thanh trên đầu vết mở là dùng chỉ khâu lại, dù sao cũng là tiên gia đan dược, ngươi sinh lực sung mãn, vậy thì hồi phục nhanh lắm.

"Có nhiều cách để bỏ lại thế giới đằng sau -- Nhưng chỉ có một cách để có kết thúc có hậu."

"Ngươi nói hơi lố sao? Không đâu. "Hơi lố" là một đám mây trôi dạt trong đất trời, bỗng nhiên tìm được đường tới đúng bầu trời mà đứa trẻ nhìn lên nhiều năm về trước."

Ma Phí Tán gây nghiện, bây giờ cái gì có thể làm dịu cơn đau cũng đều gây nghiện. Thiền Thanh chỉ được dùng tới sáng ngày thứ hai liền phải thôi dùng.

"Ta phải cố để không thích việc trừng phạt kẻ có tội, việc này cũng mang lại khoái cảm nhiều như việc gây ra một tội ác vậy."

"Nhưng thế là vô lý, ngươi muốn xả cơn bất bình, trong lồng ngực một ngụm kia uất khí tan đi, tới tiếp theo chẳng phải là nhẹ nhõm sao?"

"Ngươi không hiểu."

"Giải thích cho ta nghe. Ta nghĩ ngươi cần một người hiểu mình. Điều đấy quan trọng."

Chiều ngày thứ hai, Thiền Thanh lên cơn sốt, uể oải, phều phào.

"Nóng. Ta chín nhừ từ bên trong rồi."

"Ngươi bắt đầu giống người điên rồi đấy."

"Ha hn ha hn hn. Có đôi khi ta khi mình được sinh ra trong nhà bếp. Đúng thế rồi, nó sẽ giữ ấm cho ta cho những đêm lạnh tới."

Ngày thứ ba, Thiền Thanh đã có thể vận động trở lại, chỉ ở mức cơ bản mà thôi, bây giờ hắn đứng dậy còn khó đừng nói là đánh nhau, hắn biết Đầu Nam Triều phẫu thuật là để hắn không phải dính vào vụ này.

Hắn lần dò vào vách tường để bước ngoài tiền sảnh, bên ngoài có một ao nhỏ, nước bạc sóng sánh ra ánh sáng trắng, Đầu Nam Triều đang trầm ngâm dùng cần câu thả vào dưới ao, thế là đùa nói:

"Ngươi sẽ không câu được nhiều với thứ đấy đâu."

"Vậy ư? Ngươi nghĩ ta đổi sang dùng đường làm mồi không?"

"Hê."

"Ngươi vẫn như thế. Như ngày đầu tiên ta thấy ngươi. Vẫn cái không khí u ám, bệnh hoạn đó. Không biết ta cứu ngươi hay là hại ngươi đây."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com