Thiền Thanh lần nữa tỉnh lại, đã thấy bản thân trở về trong đơn mộc tiểu viện.
Nhưng hắn phóng tầm mắt ra bên ngoài, lại không phải là lưng chừng núi phong cảnh, mà vân già vụ giáo như tầng sa mỏng đang bao bọc lên bên ngoài.
Giống như là trên đỉnh núi.
Trước mặt hắn vậy mà có một người.
Hắn luống mắt kéo căng, trước mặt người vậy mà lại là hắn phóng hết tầm mắt đi mới nhận ra cuối cùng. Thiền Thanh hết cả hồn, vội thu về bộ dạng phục tùng nhu thuận nhìn người này vạt áo, lại không dám nhìn lung tung.
Hắn nhìn chằm chằm cái kia đen tươi vạt áo, phảng phất muốn nhìn ra hoả hoa tới, hồi lâu như thế mới nghe một tiếng trầm đục giọng nói:
“Thiền Thanh, ngươi đáng hận ta!”
Thiền Thanh, tâm bên trong rơi đánh bộp một cái, hắn đặt trên đùi hai tay đã bất giác mà cấu thịt chặt vào bên trong thịt, hắn sợ bản thân kiềm không được chính hoạ sát thân tới!
Hắn dồn hết khí lực, lắc đầu hai cái.
Vạt áo trước mặt khẽ lay động, lộ ra một cái bàn tay tới, hắn ép mình phải mở mắt nhìn lấy, từ từ nhìn xem vân đen trải rộng bàn tay đặt lên đầu mình, cầm xuống một cái đã bao trọn hắn thái dương cùng cái ót, lại có tiếng nói:
“Ngươi là không hận vẫn là không dám hận?
Bàn tay này kéo đầu hắn ngẩng lên, lần này hắn mới nhìn thấy Á Nam Xuyên Giang.
Thiền Thanh chỉ gặp hắn ba lần, mỗi lần lại là một cái khác nhau bộ dạng, lần này những lần trước khác biệt, quanh hắn quỷ dị không khí lại nhiều mấy phần, đè ép đi gia chủ uyên đình trì nhạc khí độ.
Hắn nói:
“Một thế này tại thần thông sống tạm phía dưới, có cái gì tốt hận hơn đâu? Thù dày vò ngươi thống khổ, thù bức bách ngươi tại sinh tử bở vực nghẹt thở, nhưng những thứ này diễn ra trên núi, người ít nhất còn có thể dùng mắt phân biệt ra tới!”
“Hạ sơn sau đó nhưng là không có như vậy rõ ràng. Càng nhiều thời điểm, cũng là ngươi biết tới thì đã muộn…Quân muốn thần chết, thần chỉ có thể chết rồi mới được biết! Cho nên ngươi ngày tháng còn lại đều phải giống như bây giờ không ngừng tồn tâm tưởng nhớ như dưới chân có băng mỏng, một buổi sáng bỏ mỉnh nguy hiểm thái độ!”
“Ngươi hận ta cũng tốt, mượn ta nỗi hận phải đem những lời này nhớ xuống nuốt lấy vào gan ruột, đánh chết cũng không nhả ra, chỉ có như thế, chỉ có như thế! Ngươi Thiền Thanh mới có một đầu đường sống!”
Thiền Thanh trong đầu ầm ầm vang dội, có càng nguy nan hơn hiểm họa còn chờ lấy hắn?
Nhưng hắn còn nghe được rõ ràng một điều, đấy là hắn được sống!
Tưởng đi chết đi rồi mà lại được về sung sướng để cho hắn há miệng ra lại không biết nói thế nào, hắn can đảm giơ lên ánh mắt của Á Nam Xuyên Giang đối mặt.
U lục con ngươi a!
Lão hán một dạng hư ảo lời nói văng vẳng tại bên tai hắn nhấc lên:
‘Lục Ngạc Hoành Mục a, mỗi lần lật nhãn một lần tâm tư!"
Xa xăm như thế tiếng vọng, Thiền Thanh lại cảm thấy chợt buồn ngủ, cơn mê kéo tới bất chợt át đi bất luận cái gì âm thanh, hắn hiểu rồi chuyển gì, rùng mình một cái ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ thiếp đi.
---
Thiền Thanh lần tiếp theo tỉnh dậy, cũng không phải tự nhiên tỉnh giấc, lần này nghe được Á Nam Xuyên Giang tiếng gọi, ôn thanh:
“Thiền Thanh! Tỉnh dậy tu tiên a.”
Hắn vậy mà ngủ ngồi, vừa tầm mắt trông tới lại chính là Á Nam Xuyên Giang đang đặt trên đùi thanh kiếm, vẫn là như cũ bọc trong kín mít vải đen. Á Nam Xuyên Giang mỗi lần đều giống như không có phía trước ký ức thái độ, đều là từ giữa vào đề, thấy hắn đã tỉnh, bèn nói tiếp:
“Tu tiên chi lộ, Linh Đài, Luyện Khí, Trúc Cơ, Uất La,.."
“Ngươi đau đầu bệnh dữ, ta tự mình xem qua, lại không dò thấy thân thể bất thường...vẫn phải trông cậy vào chính ngươi cơ duyên a."
Thiền Thanh trong lòng vừa mừng vừa sợ, Á Nam Xuyên Giang nói như thế tám, chín phần mười cũng không phát hiện ra trong đầu hắn cái gì thiền tử! Nhưng hắn không rõ tiên nhân thủ đoạn, Á Nam Xuyên Giang dùng cách nào đi dò xét thân thể hắn cũng còn chưa rõ được...
Á Nam Xuyên Giang đặt vào tay phải hắn một tấm minh bài, lại đặt vào tai trái một cái mộc giản, nghiêm giọng nói:
"Đây là ta Á Nam gia dòng chính thân phận minh bài, ngươi ứng nhập ta Bá mạch, là ta gia Giả Nhược bối."
Hắn dừng một chút, để cho Uyên Trì cảm nhận được trên lệnh bài như hàn vân lạnh buốt không thực chất xúc cảm, nói tiếp:
"Mộc giản ghi chép công pháp gọi là 《 Trù Thủy Hách Nhân Kinh 》 là ta gia bí truyền… ngươi tại trên núi tu thành bước đầu, nhập đạo sau đó liền rời núi thôi.”
“Đa tạ Đại nhân.”
Tiên duyên trước mắt đủ để cho người thường quên đi tất thảy, dù là bản thân cũng dám bỏ. Thiền Thanh trong lòng vui sướng rào rạt, lại vẫn không dám biểu lộ quá nhiều ra ngoài, khắc chế mà đáp khẽ lấy lời cảm tạ.
Có thể như thế, trong tâm Thiền Thanh thái độ lại không tự giác hơi thả xuống, đối với này xem vị này xem không thấu Á Nam gia chủ ngoại trừ sợ hãi bên trong lại nhiều thêm mấy phần kính trọng cùng nể phục.
Không thể trách hắn hài tử tâm tính, lấy vị kia quãng đời phía trước kinh lịch đặc sắc tới mức có thể biên thành thoại bản để cho đời sau hâm mộ không thôi, đây là bực nào nhân sinh tại thế danh vọng?! Cái này một việc so sánh lên tới có thể cùng lập tượng sống mà thờ không khác.
Dù sao Á Nam Xuyên Giang để cho hắn trải qua đắng là thật, nhưng cho hắn tiên duyên, đồng ý hắn một con đường sống cũng là thật!
Á Nam Xuyên Giang nhìn Thiền Thanh đem hai thứ cất vào ngực, mới lời đến tiếp theo, trầm ngâm:
“Ta Á Nam gia từ bên bờ sông một cái nông hộ xuất thân, vốn là tiện mệnh đầu, toàn nhờ lão tổ một buổi sáng thành đạo chi công mới có thể được đến huy hoàng địa vị, hắn tại lúc con cháu trong nhà đều có thể vỗ ngực tự nhận hai tiếng Tiên tộc!
“Hắn rời đi Tiên tông tu hành, lại không từng liên hệ, ấm ghế chưa lâu Á Nam gia tất nhiên nhất đán thất thế rơi rớt trở về trong bùn lầy ao hồ…
Thiền Thanh đã có thể cùng hắn đối mắt, hắn đọc ra được trong mắt Á Nam Xuyên Giang nhắc tới vị này lão tổ chỉ có sâu đậm kính lấy, tuyệt không để lộ một chút yêu ghét cảm xúc, hắn cầm lên đốc kiếm, chọn lựa ngôn ngữ một hồi, mới tiếp đạo:
“Nhưng chúng ta không bao giờ lại là mặc người nắn bóp tôm cua Trần gia tiểu gia tộc…”
“Sự tới bước này, ngươi hẳn phải biết, ta cũng không phải người tốt lành gì…Chỉ là đời này giết người tuy nhiều, chết trong tay ta người đều là ác nhân cùng tu sĩ...Chưa từng mảy may động đậy tàn sát dân chúng ý niệm!
“Đây là phụ thân ta lưu lại tộc quy...Cũng là nhà ta ranh giới cuối cùng.”
Thiền Thanh thần sắc đang hơi có chút nhập thần, lập tức cảm giác hình như có cái băng lãnh bàn tay đang tì lên vai mình, toàn thân cơ bắp xiết chặt lại, hiểu được đã đến lúc mình biểu đạt tâm ý, lập tức quỳ xuống, kê đầu sát đất, cực khẽ đáp:
“Thanh không hiểu chuyện, nhưng biết được cảm ân. Nhiều khi cảm thấy chung thân vô vọng, có khi thấy một tia hy vọng cũng muốn tranh, nhưng chưa bao giờ dám mong có thể được như bây giờ.”
"Thanh ngày sau con đường thân bất do kỷ, chỉ dám hứa quên thân, định vì chủ gia tẫn trách!"
Thiền Thanh con đường sau này tự chủ quyền ngày càng ít đi, nhưng đi cho tới càng cao cũng là nhập vào Triều đình chỗ, vốn là thế gia đối nghịch chi vị! Hắn dám thề, dám nói lời dối lòng không hiểu chuyện như thế, Á Nam Xuyên Giang tuốt kiếm chém chết hắn cũng không phải không thể nào...
Á Nam Xuyên Giang cuối cùng không nhìn trước mặt hài tử nữa, tay rời khỏi đốc kiếm, Thiền Thanh mới cảm thấy hai vai chợt nhẹ, rùng mình một cái ngẩng lên.
Có thể hôm nay cũng bình thường cảm giác khác biệt, Á Nam Xuyên Giang lời nói càng giống như hắn đã diễn trọn vai nào đấy, thiếu đi bình thường chợt ấm chợt lạnh nhưng thuỷ chung khiến cho người ta cảm thấy như uyên đình nhạc trì vững trãi.