Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 14



Cao Hạnh Hạnh không hiểu ý của Tạ Trình, cô lập tức hỏi lại.

Cao Hạnh Hạnh: [Lục Trạch Ngôn làm sao thế?]

Tạ Trình: [Tập đoàn Lục thị bây giờ do Lục Chiêu kiểm soát, việc này anh ta góp công không ít đâu, giờ nổi tiếng trong giới lắm đấy]

Cao Hạnh Hạnh: [Màn kịch đấu đá hào môn kết thúc rồi à?]

Tạ Trình: [Cuộc chiến lớn xong rồi, giờ đến lượt đám nhỏ tranh giành]

Tạ Trình: [Lục Trạch Ngôn giờ đang đấu đá kịch liệt với anh trai Lục Cẩn Hành, giống như muốn dồn anh ta vào đường cùng]

Tạ Trình: [Chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy]

Chưa thấy ai tàn nhẫn như vậy…

Người tàn nhẫn…

Vô số hình ảnh vụt qua trong đầu Cao Hạnh Hạnh như một đoạn phim chiếu lại.

Khi cô bị kẹt ở hàng rào sắt anh đã ngồi xuống lót áo khoác dưới má cô.

Anh từng ngồi cùng cô ở hàng ghế sau của xe trong một đêm mưa tầm tã tại một thành phố xa lạ.

Anh từng che chắn cô dưới thân mình giữa làn khói đủ màu sắc khi nổ bình thí nghiệm.

Họ cách nhau hàng rào của trường học, cùng đi về một hướng, anh đáp lại từng câu nói của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào đóa hướng dương trong tay cô, hỏi có cần giúp không.

Anh giúp cô xoay con tôm hùm về phía trước mặt cô, dịu dàng đồng ý sẽ đến dự sinh nhật cô.

Anh đứng dưới gốc cây ngô đồng gọi điện thoại, rót trà cho cô, nghe cô đọc bản thảo, vén tóc cho cô.

Anh từng dừng bước vì cô tại một khách sạn nơi đất khách quê người.

……

Trong ký ức, anh luôn là người bình tĩnh, lễ độ với mọi người, thậm chí rất biết quan tâm cảm xúc người khác.

Cao Hạnh Hạnh không thể tưởng tượng được chữ “tàn nhẫn” lại gắn với Lục Trạch Ngôn như thế nào, thậm chí cảm thấy dùng từ này để miêu tả anh thật vô lý.

Cô muốn minh oan cho anh, thế là nhanh chóng gõ chữ [Anh ấy là người rất dịu dàng], nhưng chưa kịp nhấn gửi, ngón tay Cao Hạnh Hạnh khựng lại.

Chưa nói đến chuyện con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, thực ra cô cũng đâu có hiểu Lục Trạch Ngôn là bao.

Cô dựa vào đâu mà nói anh là người rất dịu dàng?

Cô lấy tư cách gì để minh oan cho anh?

Cao Hạnh Hạnh xóa dòng chữ vừa gõ.

Đột nhiên cô nhớ ra dưới gầm giường còn một hộp quà sót lại chưa dọn.

Cô lôi nó ra, bề mặt hộp đã ngả màu đen, trông hết sức tồi tàn.

Mở khóa cài, bên trong vẫn rất sạch sẽ.

Rõ ràng rất ít khi nhớ đến anh, vậy mà hôm nay lại bất ngờ nhớ đến anh nhiều lần như vậy.

Nỗi nhớ như gươm tuốt vỏ, khiến cô không kịp đề phòng.

Có lẽ vì cô cảm thấy anh đã không còn là người trong ký ức của cô nữa.

Hoặc có lẽ là, rõ ràng cô đã trưởng thành nhưng vẫn không thể thích anh được.

Anh không thuộc về thế giới của cô.

Ngón tay cô mân mê mặt dây chuyền, sống mũi cay cay.

Tối nay cô thấy rất nhiều người khóc, có người khóc vì thi không tốt, có người khóc vì thi quá tốt, có người khóc vì tình bạn, có người khóc vì ly biệt……

Cao Hạnh Hạnh rất ít khi khóc, thường bị trêu là vô tâm vô phế, giờ đây đột nhiên cũng muốn khóc một trận.

Cảm xúc nói đến là đến, nước mắt lớn như hạt đậu lã chã rơi không sao kìm lại được, cô ngồi thụp xuống đất, tay nắm chặt sợi dây chuyền.

Trình Di Khả vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy cảnh này, cô vội vàng chạy tới, gấp đến nỗi dép lê rơi mất một chiếc.

“Cậu sao thế? Hạnh Hạnh? Ngã từ trên giường xuống à?”

“……” Cao Hạnh Hạnh vừa khóc vừa lắc đầu.

Tóc Trình Di Khả vẫn còn nhỏ nước, mắt đỏ hoe mò lấy điện thoại trên bàn: “Tớ… cậu đừng khóc… Tớ gọi điện cho anh Kỳ Lạc.”

Cao Hạnh Hạnh giữ chặt tay cô bạn lại, nức nở: “Lục Trạch Ngôn là đồ khốn!”

Trình Di Khả: “?”

Mặt Cao Hạnh Hạnh đẫm nước mắt, giọng điệu hùng hổ: “Cậu chửi anh ta cùng tớ đi!”

Trình Di Khả khó xử: “Tớ, tớ không biết chửi người……”

“Ahhh ——” Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, khóc càng to hơn.

Nước M.

Phòng họp.

Lục Trạch Ngôn nhìn Lục Cẩn Hành: “Anh, anh sợ em sao?”

Giọng anh rất nhẹ, không nghe ra được cảm xúc.

Phòng họp rất lớn, đủ chỗ cho sáu mươi người ngồi quanh chiếc bàn dài, mỗi vị trí đều có một micro nhỏ để đảm bảo mọi người nói đều có thể nghe thấy. Trên bàn rải rác nhiều chai nước suối, có chai chưa mở, có chai đã uống hết.

Trông có phần bừa bộn.

Cuộc họp của ban lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Lục thị kéo dài cả đêm, vừa mới kết thúc mọi người đã rời đi, nhưng tiếng ồn ào dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lục Trạch Ngôn và Lục Cẩn Hành ngồi đối diện nhau, màn hình lớn phía trước bên phải vẫn đang chiếu lặp đi lặp lại mấy biểu đồ dạng cây.

Lục Cẩn Hành đột nhiên cười: “Em làm những chuyện này chỉ để khiến anh sợ thôi sao?”

Lục Trạch Ngôn thở ra một hơi, không nói gì.

Nụ cười của Lục Cẩn Hành tắt dần, anh cảnh cáo: “Em mới bao nhiêu tuổi? Mới vào công ty bao lâu? Em thật sự cho rằng có thể lung lay được vị trí của anh? Em nghĩ chỉ với mức độ này là có thể khiến anh sợ?”

Giọng Lục Trạch Ngôn lạnh nhạt: “Nếu em không nhầm, bác cả lớn hơn bố mười tuổi, vào công ty trước bố tám năm.”

Lục Lệ lớn hơn Lục Chiêu mười tuổi, vào Tập đoàn Lục thị trước Lục Chiêu tám năm.

Nhưng kết quả lại là, Lục Chiêu trở thành người nắm quyền Tập đoàn Lục thị, còn Lục Lệ và những người thuộc cả phe cánh của ông ta đều phải rút khỏi tập đoàn.

Sau khi Lục Lệ thất thế, Lục Chiêu thà đề bạt người ngoài còn hơn giữ lại bất kỳ ai liên quan đến Lục Lệ.

Trong một gia đình tình thân nhạt nhòa, quan hệ máu mủ trở thành một mối đe dọa.

Lục Cẩn Hành lớn hơn Lục Trạch Ngôn tám tuổi, và chỉ vào Tập đoàn Lục thị trước Lục Trạch Ngôn năm năm mà thôi.

Ý tứ của Lục Trạch Ngôn không cần nói cũng rõ.

Nếu muốn tranh giành, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Lục Cẩn Hành nới lỏng cà vạt, giọng trầm xuống mấy phần: “Em đang đe dọa anh sao?”

“Em chỉ muốn chứng minh, em có thể trở thành mối đe dọa của anh.” Lục Trạch Ngôn nói: “Nhưng em không muốn.”

Lục Cẩn Hành nhìn Lục Trạch Ngôn, người em trai mà anh nhìn lớn lên từ nhỏ, giờ đây, không còn nhìn thấu được nữa.

Có lẽ trước giờ anh chưa từng nhìn thấu Lục Trạch Ngôn.

Một lúc lâu sau, Lục Cẩn Hành cố mở đôi mắt mệt mỏi: “Lục Trạch Ngôn, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Em muốn giúp anh.”

“Giúp anh?” Lục Cẩn Hành thấy như đang nghe chuyện cười, cười nhạt vài tiếng, gõ ngón tay lên bàn nhắc nhở: “Tất cả mọi người đều biết em đang chống lại anh.”

Lục Trạch Ngôn không phủ nhận.

Anh phải chứng minh thực lực với Lục Cẩn Hành trước, để anh ấy hiểu anh có đủ khả năng cướp lấy mọi thứ.

“Anh.” Lục Trạch Ngôn nhìn anh: ““Anh nghĩ sao nếu ngồi vào vị trí của bố?”

Trong phòng họp rộng lớn, đến cả người như Lục Cẩn Hành cũng không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.

Anh nhíu mày: “Cái gì?”

Lục Trạch Ngôn đưa tay bật micro nhỏ trước mặt, vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu không nhanh không chậm: “Anh ngồi lên vị trí của bố thì sao?”

Câu nói này vang vọng khắp phòng họp trống trải, lan đến mọi ngóc ngách.

Một lúc sau Lục Cẩn Hành mới lên tiếng: “Anh không biết em đang nghĩ gì nhưng anh thấy điều đó không thực tế.”

“Cứ thử xem sao!” Lục Trạch Ngôn dừng lại một chút, nói với giọng điệu cầu may: “Biết đâu được thì sao?”

Lục Cẩn Hành không nói gì, ngón tay đều đặn gõ lên mặt bàn.

“Cho dù thất bại.” Lục Trạch Ngôn cúi đầu cười nhẹ, khóe miệng nhuốm vẻ tự giễu: “Cùng lắm thì cũng chỉ là đi lại con đường cũ mà thôi.”

“……” Lục Cẩn Hành nhìn anh.

“Cho dù chúng ta không muốn thì cũng luôn có người đẩy chúng ta đi trên con đường đó.”

Lời này vừa dứt, phòng họp yên lặng đến đáng sợ, ngay cả không khí cũng như đặc quánh lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu.

Lục Cẩn Hành: “Trạch Ngôn, em muốn gì?”

“……” Lục Trạch Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh ngả người dựa vào lưng ghế nhìn đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu ra từng vòng hoa văn chạm khắc: “Thứ em muốn, có lẽ giống với thứ anh muốn.”

“Thứ anh muốn.” Đáy mắt Lục Cẩn Hành thoáng nét bi thương: “đã đánh mất rồi.”

Lục Trạch Ngôn nhìn anh: “Chị Tần Nguyệt dạo này sao rồi?”

“Vẫn vậy.”

Lục Cẩn Hành đứng dậy cầm đồ đạc đi ra cửa.

Rồi anh quay nửa người lại: “Cứ thử theo lời em nói xem sao, biết đâu được!”

Giữa lựa chọn có thêm một kẻ thù hay một đồng minh, Lục Cẩn Hành đã chọn vế sau.

Lục Trạch Ngôn về đến nhà, xử lý sơ qua vài việc rồi đi ngủ.

Rõ ràng vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng anh cũng chỉ ngủ chưa đầy năm tiếng đã không ngủ được nữa.

Chứng mất ngủ ngày càng nghiêm trọng.

Lục Trạch Ngôn khoác một chiếc áo đứng chống tay ngoài ban công.

Ngửi thấy mùi đất ẩm ướt.

Anh ở tầng hai, bên dưới là một cái đình nhỏ, cách đó không xa là một khu vườn lớn, vốn trồng hoa hồng tường vi.

Sau khi Lục Chiêu nắm quyền ông ta đã ly hôn với mẹ anh, Tôn Á Tịnh.

Vốn dĩ là cuộc hôn nhân vì lợi ích, chẳng ai buồn bã vì cuộc ly hôn này, kể cả hai cậu con trai ruột của họ.

Vườn tường vi này là của Tôn Á Tịnh, mấy hôm trước Lục Chiêu cho người nhổ bỏ hết.

Bây giờ, công nhân đang dùng xe cút kít, từng xe từng xe chở tường vi đi.

Lục Trạch Ngôn thầm nghĩ, tiếc thật.

Vườn tường vi đó cũng từng được chăm chút kỹ lưỡng.

Anh nhớ đã từng có lần Lục Chiêu và Tôn Á Tĩnh cùng nhận phỏng vấn ở khu vườn đó, khi ấy họ đóng vai “vợ chồng ân ái”.

Lục Trạch Ngôn đi vào phòng sách, chú Lý như thường lệ báo cáo lịch trình hai ngày tới cho anh.

Thực ra sau khi Lục Chiêu nắm quyền Lục Trạch Ngôn thật sự rảnh rỗi hơn nhiều.

Báo cáo xong lịch trình, chú Lý hỏi: “Khu vườn đó cậu chủ muốn trồng gì ạ?”

Sau khi Lục Chiêu và Tôn Á Tịnh ly hôn, Tôn Á Tịnh dọn đi, Lục Chiêu cũng không thường xuyên về nhà.

Lục Trạch Ngôn biết bố anh nuôi một người phụ nữ bên ngoài.

Sẽ không kết hôn, chỉ nuôi thôi.

Người yêu quyền yêu thế như ông ta sao có thể cho phép ai đó dưới sự bảo vệ của pháp luật chia cắt tài sản của mình chứ?

Nhưng như vậy thì căn nhà này chỉ còn lại một mình anh.

Khu vườn đó cũng không thể để trống.

Lục Trạch Ngôn im lặng một lát: “Trồng hoa hướng dương đi.”

“Hả?” Chú Lý sửng sốt.

Trước sự ngạc nhiên của chú, Lục Trạch Ngôn nói thêm một câu: “Loại cho hạt ấy.”

“……”

Lục Trạch Ngôn nhìn chú Lý, cười như trêu chọc: “Có vấn đề gì sao?”

“Không, không có vấn đề gì.” Chú Lý không chỉ kinh ngạc trước quyết định kỳ lạ này của anh mà còn vì lâu lắm rồi mới thấy cậu chủ vui vẻ như vậy, chú phản ứng lại: “Tôi lập tức dặn dò người làm ngay, nhưng tìm người làm vườn biết trồng hướng dương e là cần thời gian.”

“Không vội.” Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dịu dàng: “Cứ từ từ.”

Chú Lý gật đầu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Lục Trạch Ngôn ngước mắt: “Sao thế?”

“Cậu chủ, năm nay Henry tốt nghiệp rồi.”

Henry là con trai chú Lý, là con lai, Lục Trạch Ngôn và cậu ta có quan hệ khá tốt.

Mỗi lần nhắc đến Henry trong mắt chú Lý đều ánh lên ý cười, vẻ mặt đó Lục Trạch Ngôn chưa từng thấy trên mặt Lục Chiêu.

Lục Trạch Ngôn hiểu ý chú: “Cháu để cậu ấy giúp cháu, được không?”

Câu “được không ” của Lục Trạch Ngôn không phải là hỏi ý kiến.

Chú Lý: “Cảm ơn cậu chủ.”

Lục Trạch Ngôn có tâm tư riêng.

Thực ra chú Lý đã ở nhà họ Lục bao nhiêu năm, bản thân Henry cũng rất xuất sắc, anh hoàn toàn có thể sắp xếp cho Henry vào một vị trí khá quan trọng trong tập đoàn, nhưng Lục Trạch Ngôn lại muốn Henry đi theo mình.

Không phải anh không tin chú Lý, chỉ là muốn yên tâm hơn mà thôi.

Chú Lý hơi cúi người, định quay đi.

Lục Trạch Ngôn gọi chú lại: “Chú Lý, chuyện lần trước cháu giao đã tra ra chưa?”

“?” Chú Lý dừng lại, đột nhiên hiểu ra: “Dạ rồi, trong danh sách du học sinh không có cô Cao.”

Lục Trạch Ngôn cau mày, rõ ràng biết nhưng vẫn hỏi: “Đã kiểm tra tất cả các trường đại học chưa?”

“Dạ rồi.” Chú Lý đề nghị: “Hay là tra xem cô ấy học trường nào trong nước?

“Không cần.” Lục Trạch Ngôn phẩy tay bảo chú Lý ra ngoài.

Anh cũng không thất vọng vì chuyện này, chỉ chạm nhẹ lên quyển truyện thiếu nhi trên bàn, khẽ nói:

“Dũng khí của em đâu rồi?”

Một lát sau anh lại nói: “Đừng bỏ cuộc nhé.”

Có thể vì cảm thấy mình quá khắt khe với cô, Lục Trạch Ngôn nghĩ, nếu cô bỏ cuộc… cũng chẳng sao.

Ở nước M, để trồng ra hoa hướng dương đúng ý Lục Trạch Ngôn, nói thì đơn giản nhưng làm thì không hề dễ dàng.

Khoảng thời gian đó chú Lý vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo.

Thậm chí còn bị người ta đùa hỏi Lục Trạch Ngôn định nuôi chim à?

Nhưng nuôi chim cũng đâu cần trồng nhiều hướng dương như vậy?

Tìm mấy công ty hoa, các mẫu hoa mà công ty trưng bày Lục Trạch Ngôn đều không vừa ý.

Cuối cùng công ty hoa đưa ra đề xuất nực cười là cho họ chút thời gian để nhân viên làm vườn của công ty đi học nâng cao tay nghề.

Chú Lý tìm chuyên gia từ trong nước sang. Chuyên gia sau khi khảo sát khí hậu và thổ nhưỡng ở nước M cũng nói là khó làm.

Lục Trạch Ngôn bận rộn với việc học và công việc công ty nhưng vẫn luôn theo dõi chuyện này.

Anh nghe thấy hai chữ “khó làm” ngược lại còn cười, khó làm tức là có thể làm được.

Việc cải tạo đất nghe có vẻ vô lý nhưng Lục Trạch Ngôn thấy không sao cả, dù sao cũng không phải anh tự tay đi làm, anh điều chuyên cơ vận chuyển đất và hạt giống từ trong nước sang.

Cứ thế, phải mất một năm sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy những bông hướng dương như ý.

Quả thật rất đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com