Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 29



Chẳng bao lâu sau có nhân viên mặt đất mang hành lý đến cho Tạ Trình, rồi hỏi:

“Anh Tạ, cần giúp mang đến bãi đậu xe không ạ?”

“Không cần.” Tạ Trình đứng dậy kéo vali: “Cảm ơn.”

Cao Hạnh Hạnh đi bên cạnh, trêu chọc anh: “Bóc lột người khác!”

“Vớ vẩn! Lão tử đây là tạo cơ hội kiếm tiền cho người ta đấy.”

Tạ Trình đã thuê một chiếc xe thể thao từ trước, đang đậu sẵn trong bãi xe sân bay.

Chiếc xe thể thao màu bạc, mui trần một nửa, khá là phô trương.

Cao Hạnh Hạnh chê bai: “Giờ cậu đúng là trọc phú thật rồi đấy.”

“Có tiền thì phải tiêu, cậu hiểu gì chứ?”

Cao Hạnh Hạnh dẫn Tạ Trình đến một quán lẩu ven đường, chiếc xe thể thao lóa mắt của cậu ta đậu ngay bên lề, thu hút bao ánh nhìn.

Quán này là tiệm cũ của Ngọc Hòa, môi trường hơi cũ kỹ, ông chủ lại nóng tính, nhưng đồ ăn rất ngon nên lúc nào cũng đông khách.

Chờ các món lên đủ, Tạ Trình chụp một tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

— Lão gia trở về rồi, hahaha.

Hai người ăn đến đẫm mồ hôi, bỗng Tạ Trình đưa điện thoại qua.

Cao Hạnh Hạnh cầm lấy xem, là một đoạn video mười mấy giây, trong video là quán bar có phong cách kim loại mạnh, ánh đèn rực rỡ, nam nữ điên cuồng nhảy múa theo điệu nhạc.

Tạ Trình nói: “Bạn học hồi du học ở nước M mở một quán bar ở Ngọc Hòa, biết tớ về nước nên rủ đến chơi, đi không?”

Cao Hạnh Hạnh thấy cậu có vẻ muốn đi, liền đáp: “Đi chứ, mai đâu phải đi làm.”

Hai người tính tiền rồi chạy thẳng đến quán bar.

Quán bar nằm bên sông, tên là “inns?live”.

Tạ Trình ném chìa khóa xe cho nhân viên ở cửa rồi cùng Cao Hạnh Hạnh bước vào.

Vừa vào cửa là các tấm vách ngăn màu vàng, âm nhạc vang dội đánh vào tim.

Đi qua vách là đại sảnh, đèn sân khấu tạo ánh sáng xanh biển, chính giữa là sàn nhảy lớn, Tạ Trình khoác vai Cao Hạnh Hạnh tiến về phía sàn nhảy.

Cách sàn một mét thì dừng lại, Tạ Trình vung tay uốn éo theo nhạc.

Sau đó cậu ta liếc nhìn Cao Hạnh Hạnh, đánh giá từ trên xuống rồi lắc đầu vẻ chê bai.

“…” Mặt Cao Hạnh Hạnh đầy dấu chấm hỏi, rồi nhìn những người đang nhảy.

Hôm nay cô đi làm, mặc quần jean sáng màu và sơ mi trắng đơn giản.

Cao Hạnh Hạnh nhướng mày, tháo túi đeo chéo ra đeo lên cổ Tạ Trình, sau đó cởi vài cúc dưới của áo sơ mi, gập lên và buộc lại, để lộ vòng eo nhỏ nhắn.

Tạ Trình giơ ngón cái lên.

Cao Hạnh Hạnh khiêu khích, nắm áo T-shirt trắng của anh kéo lên, liếc nhìn từ trên xuống rồi cũng lắc đầu tỏ vẻ chê bai.

Khiến Tạ Trình cười phá lên.

Hai người ngồi xuống một chỗ xa sàn nhảy, Tạ Trình gọi rượu và đồ ăn nhẹ.

Trong nhóm công việc của Cao Hạnh Hạnh có người hỏi về dự án, cô trả lời vài tin nhắn, ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Trình đã uống gần nửa chai rượu mạnh.

“Cậu điên à?” Cao Hạnh Hạnh ngạc nhiên, liếc cậu ta: “Cậu không vui à?”

Nên mới mượn rượu giải sầu?

Tạ Trình nháy mắt, lắc ngón trỏ trước mặt cô rồi ngẩng đầu: “Cậu nói ngược rồi, tớ vui chết đi được.”

“…”

Tạ Trình khoác vai cô, giọng điệu ngạo nghễ: “Cậu không biết đâu, ở nước M toàn là thứ gì đâu, tớ cô đơn chết mất.”

Thật ra Cao Hạnh Hạnh đã từng nghe qua. Ở cái giới đó cậu là kiểu không lên không xuống, có người nịnh bợ cũng có kẻ coi thường, cuối cùng vẫn là chẳng có ai thật lòng.

Nếu mọi chuyện luôn như thế thì không sao.

Nhưng cậu từng có bạn bè chân thành.

Tạ Trình đặt ly xuống: “Cậu còn nhớ hồi cấp hai, chúng ta uống rượu bị bắt, bị đánh một trận không?”

“Hừ!” Nhắc đến chuyện đó Cao Hạnh Hạnh cười lạnh.

Thật là, không nhắc đến thì thôi… năm đó người lớn chỉ phát hiện mình Tạ Trình uống trộm rượu, chính cậu ta đã khai ra cô.

Cô dùng cùi chỏ huých mạnh vào ngực cậu ta để trả thù.

Tạ Trình chẳng bận tâm, ngẩng đầu cười: “Lúc đó tớ còn hứa, sau khi trưởng thành sẽ cùng uống rượu, cùng đi bar nữa mà.”

Đúng thế, hai đứa trẻ chưa lớn, sau trận đòn thì tức tối hẹn nhau chuyện sau này.

Lúc đó chưa từng nghĩ sẽ chia xa.

Tạ Trình nói xong liền kéo tay cô về phía sàn nhảy: “Đi quẩy thôi!”

“Tạ Trình, đừng làm tớ mất mặt được không? Tớ không biết nhảy.”

“Có chân là được!”

Cả hai bước vào sàn nhảy. Ban đầu Cao Hạnh Hạnh còn rụt rè, nhưng thấy Tạ Trình lắc đầu ngầy ngậy, động tác lộn xộn ngốc nghếch, chẳng ai để ý đến họ, cô cũng bắt đầu nhảy loạn theo.

Quán bar có tầng hai.

Doãn Phi Phi cầm ly rượu nhìn xuống sàn nhảy dưới lầu. Cô cũng muốn xuống, nhưng biết nếu xuống thì ngày mai sẽ lên top tin tức.

Chỉ có thể đứng bên lan can mà tức tối uống hết ly rượu trái cây.

Bỗng mắt cô sáng lên: “Oh, my god!”

Cô quay đầu gọi hai người đang ngồi trên ghế: “Mau lại đây!”

Henry lập tức bước tới nhưng liền bị Doãn Phi Phi đẩy ra. Cô hét lên: “Anh, nhanh lên!”

Lục Trạch Ngôn lười biếng mở mắt, không thèm để ý.

Doãn Phi Phi giậm chân: “Là cô Cao của anh đấy!”

Lục Trạch Ngôn khựng tay lại rồi đứng dậy.

Anh hơi cúi người, hai tay vịn lan can, quét mắt xuống dưới tìm, lập tức nhận ra Cao Hạnh Hạnh.

Cô mặc sơ mi trắng để lộ một đoạn eo nhỏ, từ phía sau có thể thấy đường cong quyến rũ như dấu ngoặc ngược. Phía dưới là quần jean bó sát tôn lên vòng 3 đầy đặn và đôi chân dài.

Tay cô bị một người đàn ông nắm, giơ lên trên rồi xoay tròn. Dường như cũng thấy buồn cười, hai người cười gập cả người.

Doãn Phi Phi châm dầu vào lửa: “Ồ, chiều em còn định giúp anh hẹn cô Cao đi ăn, em còn tưởng cô ấy từ chối vì ngại, thì ra là vì lý do này à?”

Henry hỏi: “Cô nào là cô Cao?”

Doãn Phi Phi chỉ: “Kia kìa, mặc áo hở eo… kia kìa, đi xuống dưới rồi, tóc ngắn đó.”

Henry vẫn chưa thấy.

Mãi đến khi bóng Tạ Trình và Cao Hạnh Hạnh khuất vào góc tối Doãn Phi Phi mới nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Ngôn.

Trên mặt anh không biểu cảm gì, ánh đèn đỏ quét qua, Doãn Phi Phi không thấy chút giận dữ nào trong mắt anh.

Thậm chí anh có vẻ hơi mệt mỏi.

Cô cảm thấy nhàm chán, liền kéo Henry quay lại ghế sofa.

Tay phải của Lục Trạch Ngôn vẫn cầm ly rượu trong suốt, trong ly là rượu màu nâu hổ phách, gân xanh hiện lên trên cánh tay anh.

Anh nhếch môi, ngửa đầu uống cạn ly, yết hầu chuyển động.

Cao Hạnh Hạnh và Tạ Trình quay lại bàn uống thêm vài ly.

Tạ Trình đứng dậy: “Người có ba cái gấp.”

Nói xong, bóng cậu ta biến mất trong đám đông hỗn loạn.

Cao Hạnh Hạnh lấy điện thoại ra chơi.

Bỗng có người ngồi xuống cạnh, cô tưởng là Tạ Trình nên không để ý.

Người đó đặt tay lên eo cô.

Tạ Trình không bao giờ như vậy!

Cô nổi da gà, quăng điện thoại rồi bật dậy.

Là một gã đàn ông say mèm, ngồi không vững, ngửa đầu nhìn cô, mắt lờ đờ: “Người đẹp, đi một mình à?”

Cô suýt nữa muốn đập vỡ đầu hắn, giận dữ: “Tôi không đi một mình!”

“Thế là đi với bạn rồi?” Gã đàn ông ợ rượu, giọng bỡn cợt: “Bạn trai à?”

“Liên quan quái gì đến anh.” Cô nhíu mày, bực bội: “Cút!”

Gã đàn ông loạng choạng đứng dậy: “Cút đến bên cạnh em hả?”

Nói xong, gã lảo đảo nhào tới cô.

Cô né sang bên, vớ lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt hắn: “Tỉnh lại đi.”

Ngay lập tức, cô gọi nhân viên gần đó, tức giận: “Say thế này mà các anh không quản à?”

Nhân viên cúi đầu xin lỗi rồi kéo gã đi.

Thật là xui xẻo chết được!

Cô quay người lại, vỗ vỗ vào túi quần, rồi cầm gối trên sofa lên: “Điện thoại đâu rồi?”

Nhớ lại lúc nãy hình như ném xuống đất, cô cúi xuống tìm, ánh sáng mờ nên không thấy gì, nghĩ có thể bị đá vào dưới ghế hoặc bàn.

Cô quỳ xuống, cúi người tìm kiếm.

Lục Trạch Ngôn chạy đến thì thấy cô quỳ trên đất, vòng eo nhỏ áp sát sàn.

Anh sững người vài giây rồi cúi người gọi: “Cô Cao.”

Có lẽ do quá ồn, cô không phản ứng. Cô nhích chân phải sang bên, vòng ba cũng chuyển động, bên hông hiện ra một vết gấp nhẹ.

Lục Trạch Ngôn ngồi xổm, đưa tay kéo tay cô.

Có lẽ do bị ám ảnh từ trước, cô phản xạ quay người đẩy ra.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai vang lên, Lục Trạch Ngôn quay đầu sững sờ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Cô là người phản ứng trước, ngồi phịch xuống đất, hai tay bịt miệng.

Trời ơi!

Sao anh ta lại ở đây?

Không phải, vừa rồi mình tát anh ấy à?

Là tát thiệt hả?

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng lên, muốn chạm vào anh mà không dám.

Tay cô run run giữa không trung, giọng run rẩy: “Tôi… tôi không cố ý.”

Lục Trạch Ngôn quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại nhíu, ánh mắt vô tội, xen chút sợ hãi.

Cô chỉ cảm thấy tim run bần bật vì ánh nhìn đó, mím môi, giọng mang chút nức nở: “Anh không sao chứ?”

Cô định nói, hay anh tát lại tôi một cái đi, nhưng vừa liếc nhìn bàn tay to lơn kia của anh, cô từ bỏ ý định.

Lục Trạch Ngôn khẽ nhướng mày, vai trầm xuống như đang kìm nén, rồi giơ tay.

Cao Hạnh Hạnh theo bản năng che mặt, phòng thủ: “Thật sự không cố ý.”

Lục Trạch Ngôn khựng lại, cảm thấy buồn cười: “Em nghĩ tôi sẽ đánh em sao?”

Cô mím môi, không dám nói, đôi mắt chớp chớp.

Ngay sau đó, anh nắm lấy cánh tay cô kéo dậy.

Đèn trong quán bar không biết đổi từ khi nào, trở nên màu cam ấm áp.

Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng gần cô phải ngẩng nhìn.

Cô nhìn anh, trong đầu chỉ hiện lên một câu: Anh ấy không có bạn gái.

Câu này nghĩa là, có thể… tùy ý tiếp cận Lục Trạch Ngôn.

Nghĩ vậy xong cô tự thấy mình nực cười, lùi lại nửa bước: “Sao anh ở đây?”

Bar quá ồn, anh dựa vào khẩu hình của cô để hiểu, trả lời: “Đi với bạn.”

Anh hạ mắt, bước lên một bước, bước này dài hơn bước lùi lúc nãy của cô, hai người gần sát nhau.

Cô thấy anh hạ mắt, lần nữa giơ tay, lần này là đưa về phía eo cô.

Cô nhìn theo tay anh, ánh mắt ngây dại.

Thật là kỳ lạ. Vừa rồi khi gã say rượu chạm vào cô, toàn thân cô nổi hết cả da gà, nhưng tay anh đưa tới cô lại không hề muốn tránh.

Tay anh đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay dài.

Anh nắm nút buộc trước bụng cô, nhẹ nhàng tháo ra, áo rũ xuống, che đi vòng eo cô.

Cả quá trình ngón tay anh không chạm vào da thịt nhưng lại khiến bụng cô co thắt.

Anh thản nhiên, cúi đầu thì thầm bên vai cô: “Cũng đi với bạn à?”

“…” Mùi nước hoa hòa cùng mùi rượu nhè nhẹ trên người anh khiến cô ngẩn người, mất vài giây mới trả lời: “Ừ, đi với bạn.”

“Quỳ dưới đất làm gì?”

Cô mới sực nhớ: “Tôi đánh rơi điện thoại.”

Vừa dứt lời cô lại định cúi xuống tìm nhưng anh giữ tay cô lại.

Lục Trạch Ngôn gọi phục vụ đến, sau khi dặn dò, phục vụ giúp cô tìm ra điện thoại.

Cô cảm ơn rồi quay sang nhìn anh, nói to: “Tôi không cố ý đâu, vừa nãy có người say… hắn…”

“Tôi thấy rồi.” Anh cắt lời.

Thấy rồi?

Thấy tôi bị gã say quấy rối?

Nên đến tìm tôi?

Có thấy màn nhảy lố bịch lúc nãy không nhỉ?

Cô không dám hỏi, cứ cho là anh không thấy đi.

Cô cảm thấy mặt nóng ran, xấu hổ, mặt vô thức cúi xuống.

Anh lại tưởng cô còn áy náy vì cái tát, bèn ghé sát nói: “Tôi không trách em.”

Nói xong anh lại đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, như thể mỗi lần ghét sát đều là để cô nghe rõ hơn.

Thật sự rất dịu dàng.

Giống như trong ký ức.

Ba chữ “không trách em” như thể vượt qua tiếng ồn ào của quán bar, vang vọng trong tâm trí cô.

Ánh mắt anh như ngâm trong nước, khiến lòng cô gợn sóng.

Không biết có phải ảo giác không, từ lúc biết anh không có bạn gái…

Đến bây giờ…

Tâm tư với anh… như tro tàn bùng cháy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com