Tầm chiều, Lục Trạch Ngôn đến gõ cửa phòng Cao Hạnh Hạnh, cách cửa hỏi cô muốn ra ngoài ăn tối hay ăn trong phòng.
Cao Hạnh Hạnh nhìn chồng tài liệu gần một mét trước mặt là đã đau đầu.
Cô đứng dậy mở cửa, lười biếng tựa vào khung cửa: “Ăn trong phòng đi, tốt nhất là loại ăn nhanh cho xong.”
“……”
Cao Hạnh Hạnh đọc tài liệu đến gần mười hai giờ đêm mới sắp xếp xong mọi thứ.
Tuy rằng việc theo sát Lục Trạch Ngôn có mang theo tâm tư riêng nhưng chỉ cần cô làm tốt việc của mình thì vẫn có thể vững vàng ngẩng đầu.
Bắc Đô là một thành phố rất khô hanh, nước trong phòng cô đã uống hết từ lâu, cô cảm thấy miệng khô lưỡi rát nên muốn ra ngoài lấy thêm hai chai nước.
Vừa mở cửa, cô bất ngờ thấy ánh đèn sáng bên ngoài.
Ánh đèn không quá chói, Lục Trạch Ngôn và Lý Hàng đang đứng trước bàn gỗ lớn trong phòng khách, trên bàn bày đầy những tài liệu giấy trắng lộn xộn, còn có hai chiếc laptop phát ra ánh sáng xanh.
Lục Trạch Ngôn chống một tay lên bàn, tay kia chỉ vào màn hình máy tính, anh đang nói gì đó, nhưng ngay khi cô bước ra thì lập tức im bặt.
Lý Hàng cũng vội vàng đóng máy tính lại, sau đó thu dọn đống tài liệu lộn xộn.
Giống như họ đang nghiên cứu một dự án bí mật nào đó rồi bị cô cắt ngang.
Lục Trạch Ngôn bước lại gần: “Chưa ngủ à?”
“Khát nước, muốn uống chút nước.”
Lục Trạch Ngôn quay người mở tủ lạnh, lấy nước bên trong ra.
Lúc này Lý Hàng đã dọn dẹp xong hết, sau đó đi ra ngoài: “Cô Cao, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Không phiền…
Chờ anh ta đóng cửa lại, Cao Hạnh Hạnh mím môi nhìn Lục Trạch Ngôn: “Tôi làm phiền các anh à?”
Cao Hạnh Hạnh không nghĩ nhiều, cô cho rằng có thể là chuyện công việc của Lục thị, còn cô chỉ là người ngoài nên tránh mặt cô cũng là chuyện bình thường.
Cô xoay người trở về phòng thì bất ngờ nghe thấy Lục Trạch Ngôn gọi tên mình.
“Hạnh Hạnh.”
“Ừm?”
“Vài hôm tới anh sẽ hơi bận, nếu anh không ở đây thì em có thể ăn ở nhà hàng khách sạn nhé.” Lục Trạch Ngôn khẽ cong môi: “Có thể báo lại để hoàn tiền.”
Thật là chu đáo đấy.
……
Mấy ngày tiếp theo, bên phía dự án rất nhiệt tình, liên tục cử vài vị lãnh đạo dẫn họ đi khắp nửa thành phố Bắc Đô, nói về quy hoạch tương lai.
Cao Hạnh Hạnh theo sát toàn bộ dự án, rất rõ ràng nhận ra một vấn đề — Lục Trạch Ngôn gần như không xuất hiện.
Anh nói là bận nhưng lại không phải bận vì dự án này.
Cô không hiểu lắm nhưng cũng không cố phân tích.
Đây là lần đầu tiên cô theo một dự án lớn, bản thân cô còn bận tối mắt tối mũi.
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ Quốc khánh, dự án đã thương lượng xong, tiếp theo là chuyện vốn đầu tư.
Bên kia hẹn một bữa ăn, lần này cả Lý Hàng và Lục Trạch Ngôn đều có mặt.
Bữa tiệc này chủ yếu là những lời tâng bốc qua lại, thỉnh thoảng chen lẫn vài câu chuyện công việc.
Cao Hạnh Hạnh mang theo một máy ghi âm, khi nghe đến chuyện công việc thì bật ghi âm, nghe thấy mấy câu chuyện tầm phào thì tạm dừng để yên tâm ăn cơm.
Trong lúc có người mời rượu Lục Trạch Ngôn, anh từ chối.
Sau đó, Cao Hạnh Hạnh để ý thấy cô và Lục Trạch Ngôn bị “lạnh nhạt”, ngược lại Lý Hàng ứng phó rất linh hoạt.
Tiệc rượu kéo dài rất lâu, từ bảy giờ tối đến hơn mười một giờ vẫn chưa kết thúc.
Cao Hạnh Hạnh lại vào nhà vệ sinh, khi ra thì tình cờ nhìn thấy phía cuối hành lang.
Lục Trạch Ngôn đứng cạnh lan can, cả người ẩn trong bóng tối, ngón tay như tạc ngọc kẹp một điếu thuốc đang lấp lánh tàn lửa.
Anh đang hút thuốc.
Đây là lần thứ hai cô thấy anh hút thuốc, luôn có cảm giác tâm trạng anh không tốt.
Nhưng Cao Hạnh Hạnh không rảnh để để tâm, cô vẫn đang trong thời gian làm việc.
Cô quay về phòng ăn, lại thấy Lý Hàng bước ra.
Cao Hạnh Hạnh chào: “Giám đốc Lý.”
“Cô Cao, cô có thấy Trạch Ngôn không?”
Cô chỉ phía sau: “Anh ấy đang hút thuốc.”
Lý Hàng gật đầu.
Cao Hạnh Hạnh nói: “Vậy Giám đốc Lý, tôi vào trước nhé.”
“Tôi đi cùng cô.”
Cô cứ tưởng Lý Hàng muốn đi vệ sinh hoặc tìm Lục Trạch Ngôn, giờ thì chẳng hiểu anh ta định làm gì.
Tiệc rượu kết thúc sau một giờ sáng, Tiểu Ngô đã bắt đầu gật gù buồn ngủ, lúc này mới mở mắt ngậm viên kẹo bạc hà rồi đưa ba người về khách sạn.
Lý Hàng uống rất nhiều rượu, vừa xuống xe đã nói: “Tôi phải mở phòng mới, không thì Fiona sẽ giết tôi mất.”
Anh ta nói có phần cường điệu.
Cao Hạnh Hạnh quay về phòng, không biết có phải vì đã qua giờ ngủ hay không mà cô không thấy buồn ngủ. Nhớ ra tối nay còn chưa sắp xếp xong tài liệu, cô mang theo laptop và máy ghi âm ra khỏi phòng.
Ánh sáng trong phòng cô là ánh trắng chói mắt, nhìn lâu khiến mắt rất mỏi.
Cô rón rén đi tới bàn gỗ lớn, bật đèn ở góc bàn, điều chỉnh âm lượng ghi âm phù hợp rồi bắt đầu viết báo cáo.
Thời gian làm việc luôn trôi qua rất nhanh.
Cô giơ ly định uống nước thì phát hiện trong ly đã hết.
Lại viết thêm một lúc nữa, trong ghi âm vang lên những câu chuyện ngoài lề, lúc này cô mới đứng dậy đi lấy nước.
Cô đoán những đoạn ghi âm này chắc bị ghi lại lúc cô đi vệ sinh.
Cô nghe thấy một giọng nam già dặn, tự động liên tưởng đến giám đốc Lưu – người mập lùn trong bữa tiệc.
Anh bước hai bước về phía nhà vệ sinh, rồi như nhận ra điều gì, từ từ quay người lại.
Chạm phải ánh mắt của Cao Hạnh Hạnh, giọng anh trầm khàn: “Vẫn chưa ngủ?”
Vừa nói anh vừa tiến lại gần cô, rồi nghe thấy tiếng máy ghi âm, anh liếc nhìn hai cái: “Vẫn đang làm việc à?”
Cô chắc chắn đoạn này trong máy ghi âm đều là lời linh tinh không quan trọng rồi mới trả lời: “Ừm, làm sớm một chút, để phòng ban có thể lên kế hoạch sớm hơn.”
Lục Trạch Ngôn đứng cạnh cô, lấy một ly pha lê từ khay, rót nước: “Ngủ sớm đi, mai còn cả ngày bận rộn.”
“Vâng.”
Hai người đứng bên quầy bar ánh sáng mờ uống nước, ánh mắt hướng ra ngoài là cảnh đèn đêm rực rỡ không tắt của Bắc Đô.
Máy ghi âm tiếp tục phát.
Lý Hàng: “Tôi ra ngoài một lát, thất lễ.”
Vài câu xã giao rồi tiếp đến…
“Hứ! Làm ra vẻ thanh cao cái gì?”
“Tôi nghe nói cậu ta ở Lục thị chẳng có chức vị chính thức gì cả, vênh váo cái nỗi gì”.
“Không có thực quyền, là con tốt thí bị vứt bỏ thôi.”
“Nể mặt họ Lục mới gọi là tổng giám đốc Lục đó.”
“Mấy thằng Hoa kiều ấy mà, trong lòng chắc luôn cảm thấy bản thân cao quý lắm chứ gì?”
“Lục Trạch Ngôn không có thực quyền, ở nước M không trụ nổi nên mới về nước tìm cảm giác tồn tại chứ gì?”
“……”
Từng câu từng câu châm chọc vang lên trong phòng khách yên tĩnh.
Cùng lúc đó, Cao Hạnh Hạnh nhớ đến lời của Tạ Trình.
— Anh ta chẳng còn gì cả, nói trắng ra là bị đuổi về nước, hiểu không?
—Anh ta từng đứng ở đỉnh cao thì sẽ không cam lòng với vị trí hiện tại đâu.
Ngay sau đó Cao Hạnh Hạnh xoay người, nâng hai tay lên, che tai Lục Trạch Ngôn lại rồi khiến anh quay mặt về phía mình.
Lục Trạch Ngôn hơi cúi đầu, trong khoảnh khắc bất ngờ đó, ly pha lê rời khỏi miệng rồi được anh nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn máy ghi âm, cảm thấy âm lượng mình điều chỉnh trước đó nay trở nên lớn vô cùng.
Những lời giễu cợt sắc bén, những câu mỉa mai chói tai vang khắp căn phòng.
Cô cảm thấy chỉ che tai thôi thì không đủ, định phá tan hết những lời cay nghiệt đó.
“Không nghe, không nghe! Con rùa tụng kinh!”
Không có thời gian suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy.
“Thỏ trắng nhỏ, trắng thật trắng, hai tai dựng thẳng lên!”
“Anh chửi tôi, tôi không nghe, mẹ anh là Bạch Cốt Tinh!”
“Anh chửi tôi, tôi không sợ, tôi đi Bắc Đô tìm bố, bố tôi có cái loa phóng thanh lớn, thổi vào mặt anh một trận thật to…”
Đột nhiên Lục Trạch Ngôn vươn tay ôm lấy eo cô.
Đầu óc Cao Hạnh Hạnh lập tức trống rỗng, không nói nổi câu nào.
Cô cảm nhận được bàn tay anh mạnh mẽ, nóng bỏng, hơi dùng lực.
Cô vốn đang giơ tay lên, lúc này bị kéo mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng anh.
Cơ thể nóng bỏng của anh, mùi hương dễ chịu bao trùm lấy cô.
Cô cảm nhận được đùi mình lướt qua chiếc quần mềm mại của anh, cô vội lùi chân lại, nhưng anh lại không buông tay, kết quả là hai người chỉ càng dán sát ngực vào nhau hơn.
Mặt cô nóng bừng, tay cũng dần trượt xuống, rơi trên vai anh.
Thật khó tưởng tượng cảnh tượng này xảy ra.
Cao Hạnh Hạnh nuốt nước bọt.
Chiều cao của cô vừa đủ để mắt chạm vào cổ anh.
Cô thấy yết hầu của anh khẽ động.
Nhận ra có lẽ anh sắp nói gì đó, cô ngẩng đầu.
Cô cảm nhận được cả hơi thở của anh cũng nóng rực.
Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt nâu nhạt của anh dường như trở thành màu đen, u tối khó dò.
Cô như nhận ra điều gì, đầu óc vừa lấy lại một chút tỉnh táo lại trở nên trống rỗng.
Tay anh siết chặt, như một kẻ săn mồi đã chờ đợi từ lâu.
“Hạnh Hạnh.”
“?”
“Anh có thể…” Lục Trạch Ngôn im lặng hai giây, ánh mắt hạ xuống, dừng lại nơi đôi môi cô, giọng trầm thấp, quyến rũ: “…hôn em không?”