Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 4: Bởi vì đã từng chứng kiến sự giãy giụa bất lực



Cao Hạnh Hạnh đi tới, dọc theo hàng rào đi theo anh:
“Đàn anh, anh lại ra ngoài à?”

Lục Trạch Ngôn liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hờ hững:
“Ừ.”

Cô đi theo anh cũng chẳng nói thêm gì, thậm chí không điều chỉnh tốc độ bước chân, sắc mặt bình thản như thể người lạ tình cờ sánh vai trên đường.

Người lạ không quen biết…

Cao Hạnh Hạnh cau mày hỏi:
“Đàn anh, anh có biết tên em không?”

Chắc là biết chứ?

Cao Hạnh Hạnh tự thấy tên mình khá đặc biệt, hơn nữa giữa họ cũng đã có vài lần tiếp xúc khá sâu sắc.

Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu.

Cao Hạnh Hạnh khẽ cụp mí mắt, lông mi cong tự nhiên, môi hơi chu lên. Cô nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ trên hàng rào.

Lục Trạch Ngôn dừng bước.

Cao Hạnh Hạnh liếc thấy anh dừng lại, liền quay lại vài bước.

Ngón tay anh kẹp một tờ khăn ướt, đưa qua: “Cao Hạnh Hạnh, tay em bẩn rồi.”

“???” Cao Hạnh Hạnh ngẩn ra nhìn tờ khăn ướt.

Mấy giây sau cô ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên: “Đúng là cái tên này.”

Cô nhận lấy khăn ướt lau tay.

Hai người tiếp tục đi.

Cao Hạnh Hạnh không tìm ra chủ đề gì, nghĩ hồi lâu:
“Lần trước anh làm tay em trật khớp đó.”

Ý là nên xin lỗi đi.

Dù cô biết Lục Trạch Ngôn là đang cứu cô nhưng lúc này thật sự không biết nói gì khác, cô vốn chẳng hiểu gì về anh cả.

Lục Trạch Ngôn không có chút nghi ngờ gì, chỉ lạnh nhạt:
“Xin lỗi.”

Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không giống đang xin lỗi.

Cao Hạnh Hạnh:
“À đúng rồi, em thấy thành tích của anh không tốt lắm, anh định thi trường đại học nào vậy?”

Cô nghe được rằng Lục Trạch Ngôn không qua được cả Toán lẫn Văn, đứng hạng hơn trăm toàn trường hoàn toàn nhờ Hóa và Tiếng Anh gồng gánh.

Khi đó cô còn nghĩ, tổng điểm kiểu đó cũng gần bằng mình, biết đâu lại đỗ cùng một trường đại học.

Lục Trạch Ngôn lại dừng bước, quay người:
“Em có chuyện gì sao?”

Giọng điệu lịch sự nhưng xa cách.

Cao Hạnh Hạnh sững người một chút. Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn hiểu thêm một chút về anh.

Nhưng biểu cảm hiện tại của anh lại rõ ràng đang nói rằng:
“Tôi không quen em, em hỏi chuyện của tôi, dù chẳng phải chuyện riêng tư gì nhưng cũng không phải điều tôi muốn chia sẻ với em.”

Lục Trạch Ngôn đối xử với người khác rất lịch sự, như thể lễ nghi đó ăn sâu vào máu thịt anh từ lúc sinh ra.

Nhưng cũng đồng thời rất xa cách.

Cao Hạnh Hạnh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào cuối con đường Lục Trạch Ngôn đang đi, đánh trống lảng:
“Đi tới cuối rẽ phải có tiệm bánh mai hoa đó, ngon lắm. Anh có thể mua giúp em không?”

Lục Trạch Ngôn nhìn cuối đường rồi chuyển ánh mắt sang gương mặt Cao Hạnh Hạnh:
“Xin lỗi.”

Đến từ chối cũng rất lịch sự.

Chính sự từ chối lịch sự đó lại khiến người ta càng hụt hẫng.

Cao Hạnh Hạnh không có vẻ gì là bực bội, nhăn mũi:
“Keo kiệt ghê.”

Lục Trạch Ngôn thấy hết hành động nhỏ của cô, dù bản thân không nghĩ lời từ chối của mình có gì liên quan đến keo kiệt nhưng cũng không tức giận trước lời trách móc ấy. Thậm chí anh còn thấy nốt ruồi nhỏ bên sống mũi trái của cô dưới biểu cảm kia lại đặc biệt sinh động.

Anh mắt Cao Hạnh Hạnh lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Vậy thì để lần sau vậy.”

Nói xong cô nhảy qua một đóa hoa nhỏ mọc hoang giữa khe nứt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thế giới của Lục Trạch Ngôn trước giờ chưa từng có người như vậy.

Trong suốt 19 năm cuộc đời, những người anh từng tiếp xúc đều chỉ biết cân nhắc lợi ích trong lòng, ánh mắt đầy tham vọng xa hoa, trên mặt là sự nịnh hót lấy lòng.

Tất cả đều khiến anh chán ghét.

Nhưng cô gái đi theo sau anh này, ánh mắt cũng có khát khao, nhưng khát khao ấy chỉ là một chiếc bánh mai hoa.

Cô không giống với những người trong thế giới của anh.

Đơn thuần đến tầm thường.

Lục Trạch Ngôn trở về nhà cũ, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi trầm hương.

Lục Cẩn Hành đang ngồi bên bàn đá trong sân tứ hợp viện rót trà cho một người phụ nữ, trên mặt đầy vẻ cưng chiều.

Ánh mắt người phụ nữ kia nhạt nhẽo, chỉ nhấp nhẹ trà trong tay.

Lục Trạch Ngôn bước đến:
“Anh.”

“Ừ.” Lục Cẩn Hành không ngẩng đầu, vẫn dịu dàng đưa một miếng bánh cho người phụ nữ kia. Cô ấy lắc đầu từ chối, anh mỉm cười đặt xuống bàn, miệng nói:
“Em vào thăm ông trước đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lục Trạch Ngôn gật đầu sau đó vào trong nhà.

Ông cụ nằm trên giường tóc trắng râu bạc, da nhăn nheo vàng vọt. Thấy anh đến, ông yếu ớt đưa tay lên.

Lục Trạch Ngôn đi tới nắm lấy bàn tay khô khốc của ông, như cành cây chết vào ngày sắp mục nát.

Thật ra trong lòng anh cũng chẳng dấy lên cảm xúc gì.

“Ông chỉ còn mấy ngày nữa thôi, có thể về lại quê hương ông đã mãn nguyện rồi.”

“Ông gặp Cẩn Hành rồi, còn khó chịu hơn là không gặp.”

“Nghĩ đến tương lai của con ông lại không muốn chết nữa.”

“Sao giờ ông mới nhận ra rằng mình chỉ mang đến đau khổ cho các con?”

“……”

Ông cụ như có bao lời không nói hết, nghĩ gì nói nấy, phần nhiều là ưu tư, sầu muộn.

Suốt gần sáu mươi năm lăn lộn thương trường ông đã tạo nên một đế chế chế kinh doanh không thể sao chép nhưng đến lúc cận kề cái chết mới cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Nói một lúc rồi ông cũng thiếp đi.

Lục Trạch Ngôn đắp chăn cẩn thận cho ông, dặn hai người ở lại trông nom rồi mới đi tìm Lục Cẩn Hành.

Lục Cẩn Hành vẫn ngồi ở bàn đá, người phụ nữ khi nãy đã không còn ở đó.

Phía đông tứ hợp viện có một cây ngô đồng trắng đã có tuổi, đúng mùa hoa nở, hương thơm nhẹ nhàng mà trong trẻo, nhưng hòa cùng mùi trầm hương trong sân lại trở nên nồng nặc khó ngửi.

Lục Cẩn Hành tay cầm chén trà sứ xanh ngọc rót trà cho Lục Trạch Ngôn:
“Bố và người kia chính thức khai chiến rồi, bên em rất quan trọng, đừng để xảy ra sai sót.”

Lục Trạch Ngôn cười khẩy, người trong nhà vẫn còn thở mà hai người con trai ruột đã không chờ nổi.

Còn từ “rất quan trọng” này nghe sao mà gượng ép.

Ông cụ trong phòng có hai người con trai, một là Lục Lệ, một là Lục Chiêu. Ông để lại cho họ khối tài sản khổng lồ nhưng cũng khiến họ như nước với lửa.

Lục Trạch Ngôn chợt nghĩ, anh và Lục Cẩn Hành cũng là anh em ruột, liệu có một ngày cũng sẽ trở mặt như vậy?

Dù sao, những người xung quanh anh đều đang đi lại con đường của thế hệ trước.

Bất kể lúc còn trẻ đã từng thề thốt ra sao.

“Anh định sinh con với người nhà họ Lưu.” Lục Cẩn Hành nhẹ giọng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Trạch Ngôn.

Lục Cẩn Hành đã kết hôn được một năm, vợ là tiểu thư nhà họ Lưu, một gia tộc có thế lực ở phía bắc M.

Tiểu thư nhà họ Lưu không phải người phụ nữ uống trà với anh ban nãy.

Người phụ nữ ban nãy, nói dễ nghe thì là mối tình đầu, tình yêu đích thực của Lục Cẩn Hành.

Nói khó nghe thì chính là nhân tình không thể công khai, là “tiểu tam”.

Trong giới của họ, hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch.

Có người dựa vào đó mà tiến thân, có người dùng để củng cố thế lực.

Lục Trạch Ngôn chưa từng chứng kiến một mối tình trọn vẹn.

Bố mẹ anh chính là hôn nhân thương mại, hoàn toàn không có tình cảm.

Nếu phải kể ra tình yêu chân thật nhất mà anh từng thấy thì chính là Lục Cẩn Hành và người phụ nữ ban nãy.

Năm đó anh mới 15 tuổi, tận mắt thấy Lục Cẩn Hành điên cuồng si mê, thậm chí rạch cổ tay tự sát, nhưng kết cục cũng chỉ đến vậy.

Thật ra sau khi kết hôn một năm trước, Lục Cẩn Hành chưa từng trở về nhà, họ cũng đã một năm không gặp.

Lục Trạch Ngôn nhìn về cổ tay của Lục Cẩn Hành, nơi có chiếc đồng hồ đắt tiền che đi tình yêu rẻ mạt bên dưới.

Lục Trạch Ngôn thuận theo sự sắp đặt của số phận có lẽ là vì anh từng chứng kiến sự giãy giụa bất lực.

Tính cách anh vốn lười nhác, cũng thấy chẳng sao cả.

Chỉ là khi tiễn bước Lục Cẩn Hành, trên đường quay về trường, anh vẫn không sao quên được ánh mắt của anh trai.

Ánh mắt bi thương ấy.

Lục Trạch Ngôn nghĩ đó chính là ánh mắt của bản thân mình trong tương lai.

……

Cao Hạnh Hạnh ngồi ở sân thể dục hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được Lục Trạch Ngôn, cô chạy lại, một mùi trầm hương xộc vào mũi.

“Lục Trạch Ngôn.”

Nghe tiếng gọi, Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu.

Đôi mắt của Cao Hạnh Hạnh rất đẹp, hơi xếch như hồ ly, sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi tay trống trơn của anh như đang trách móc anh thật sự không mua bánh mai hoa.

Anh tiếp tục bước, Cao Hạnh Hạnh cũng đi cùng hướng đó, giữa họ vẫn cách nhau bởi hàng rào.

Anh đột nhiên rất muốn hỏi, thế là dừng lại.

Nhìn Cao Hạnh Hạnh:
“Sao lúc nào em cũng vui thế?”

Cao Hạnh Hạnh sững người.

Anh không mua bánh mai hoa cho em thì em phải khóc à?

Cô buột miệng:
“Chứ chẳng lẽ em phải khóc? Quán đó cũng chưa đóng cửa, ngày họ mở cửa em có thể tự đi mua được mà.”

Cô đang nói về bánh mai hoa.

Lục Trạch Ngôn trầm mặc. Phiền não duy nhất của người trước mặt hiện tại là không được ăn bánh mai hoa ngay lúc này.

Với người như thế này, rốt cuộc anh đang hỏi gì vậy?

Có lẽ anh muốn trở thành người chỉ biết phiền lòng vì bánh mai hoa như Cao Hạnh Hạnh chứ không phải như Lục Cẩn Hành.

Sau hôm đó Cao Hạnh Hạnh phát hiện mỗi Chủ nhật vào giờ này Lục Trạch Ngôn đều ra khỏi trường khoảng một tiếng rồi quay về.

Cô sẽ tìm cớ tình cờ gặp, nói vài câu, cũng sẽ hỏi có thể mua giúp cô bánh mai hoa không.

Lục Trạch Ngôn luôn đáp lại mọi câu của cô nhưng đều là từ chối.

Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động 1/5 trường cho nghỉ.

Cao Hạnh Hạnh trưa đã thu dọn xong đồ đạc, nằm chờ Kỳ Lạc đến đón.

“Đinh—” Kỳ Lạc nhắn tin.

Kỳ Lạc: [Anh có việc không đến được, em tự bắt xe về nhé]

Cao Hạnh Hạnh “vèo” một cái bật dậy khỏi giường.

Cô nhấn giữ nút nói:
“Kỳ Lạc, anh điên rồi à? Không sợ bố mẹ đánh chết à?”

Kỳ Lạc: [500 tệ]

Cơn giận của Cao Hạnh Hạnh lập tức tan biến, ai mà chê tiền chứ?

Kỳ Lạc: [Báo trước nhé, em sắp có chị dâu rồi]
Kỳ Lạc: [Cấm nhiều chuyện đó]

Chị dâu?

Cao Hạnh Hạnh trả lời:

[Phải thêm tiền mới không nhiều chuyện]

Kỳ Lạc: [Không bắt em tài trợ quỹ yêu đương là nhân từ lắm rồi, 500 tệ lấy hay không tùy]

Cao Hạnh Hạnh không trả lời nữa, moi được 500 tệ từ Kỳ Lạc đã là kỳ tích.

Kỳ nghỉ này chỉ có ba ngày, bình thường bị bó buộc trong trường, hôm nay chỉ muộn nửa tiếng mà khuôn viên đã vắng vẻ lạ thường.

Cũng vì thế, bóng dáng của Lục Trạch Ngôn trở nên nổi bật hơn.

Cao Hạnh Hạnh không định đi theo anh, cô chỉ muốn đi mua bánh mai hoa ở cuối con đường.

Cô tự nhủ vậy.

Trước hôm nay Cao Hạnh Hạnh luôn thấy đồng phục của trường Hoài Ngọ trung học xấu chết đi được, xanh trắng xen kẽ, rộng thùng thình, chẳng có dáng gì cả.

Nhưng Lục Trạch Ngôn mặc lại thấy khác hẳn.

Anh quá cao. Người khác mặc thì ống quần chồng chất, còn anh thì lộ cả mắt cá chân.

Cao Hạnh Hạnh vốn đã cao, giờ cũng gần chạm mốc 1m7. Cô giơ tay ước lượng, chắc Lục Trạch Ngôn phải hơn 1m85.

Cũng phải thôi, gương mặt thế này, vóc dáng thế kia, mới có thể đánh cắp trái tim cô.

Cao Hạnh Hạnh chẳng ngượng chút nào vì suy nghĩ của mình, ngược lại còn cười tươi rói.

Cô lặng lẽ theo bước anh.

Mây bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu hồng phấn.

Trong lúc theo sau, ánh mắt Cao Hạnh Hạnh bị thu hút bởi một chiếc ô tô đen đang chạy rất chậm ở bên đường.

Chậm đến mức nào?

Chậm ngang bằng tốc độ đi bộ của Lục Trạch Ngôn.

Cao Hạnh Hạnh giật thót, trong đầu lóe lên một suy đoán vừa kịch tính vừa hoang đường.

Trời ạ, bắt cóc sao?

Cô nghĩ ngợi, nghe nói nhà Lục Trạch Ngôn có tiền, bị người theo dõi cũng chẳng có gì lạ.

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Lục Trạch Ngôn bị trói toàn thân, đáng thương bị nhốt trong căn nhà sắt bị hành hạ.

Cô run run lấy điện thoại ra:
“Tôi muốn báo án, có người định bắt cóc bạn học của tôi.”

Nhân viên tiếp nhận là nữ, lập tức hỏi địa chỉ chi tiết, đồng thời dặn Cao Hạnh Hạnh phải đảm bảo an toàn cho bản thân, đừng đi theo nữa.

Cao Hạnh Hạnh không do dự lâu, móc từ trong ba lô ra một cái ô xếp, tiếp tục bám theo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com