Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 43



Chân trời là màn đêm thăm thẳm, màn hình chiếu đan xen những hình ảnh phim loạn xạ, ánh sáng và bóng tối chập chờn luân chuyển trong xe.

Tay phải Cao Hạnh Hạnh vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung đầy bối rối, đột nhiên bị Lục Trạch Ngôn nắm lấy, áp lên lồng ngực anh.

Chất vải áo sơ mi nhung tơ mềm mượt nhẹ nhàng, lòng bàn tay Cao Hạnh Hạnh run lên khe khẽ theo nhịp đập trái tim anh.

Khác với lần chạm môi nhẹ nhàng lần trước, lần này Cao Hạnh Hạnh cảm nhận rất rõ ràng đôi môi ấm áp của Lục Trạch Ngôn hé mở, rồi dịu dàng ngậm lấy cánh môi dưới của cô.

Cao Hạnh Hạnh khẽ run vai, đầu óc lập tức như ngừng hoạt động.

Lục Trạch Ngôn vốn chỉ định hôn nhẹ cô một cái, nhưng thân thể dưới lòng bàn tay anh quá đỗi mềm mại, hương thơm con gái thoảng qua nơi chóp mũi lại quá mức quyến rũ.

Anh khẽ mổ nhẹ lên cánh môi cô, từng chút từng chút một, tạo ra những âm thanh triền miên đầy ám muội.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Bàn tay đặt trên sống lưng cô dùng sức, ép cô sát vào lồng ngực mình, tay kia giữ lấy cằm cô nâng nhẹ lên, đầu lưỡi tấn công vào lãnh địa ngọt ngào ấy.

Cả người Cao Hạnh Hạnh mềm nhũn, cô như cánh bèo trôi nổi không nơi nương tựa, theo bản năng níu chặt vạt áo trước ngực Lục Trạch Ngôn, cảm nhận bờ môi và đầu lưỡi anh đang khuấy đảo nơi đầu tim mình.

Cô nhắm mắt lại, vụng về đáp lại anh.

Tất cả sự dịu dàng của Lục Trạch Ngôn vào khoảnh khắc này đều tan biến, chỉ còn lại sự xâm chiếm cuồng nhiệt.

Ngón tay anh siết chặt, cô buộc phải ngửa đầu, hơi thở của cả hai vừa vụng về vừa gấp gáp quyện vào nhau.

Mọi sự mất khống chế đột ngột dừng lại khi Cao Hạnh Hạnh bất giác bật ra tiếng rên khe khẽ “ưm…”

Lục Trạch Ngôn rời khỏi môi cô, hơi thở có chút hỗn loạn.

Anh nhìn thấy đôi mắt mơ màng ngấn nước của Cao Hạnh Hạnh, cánh môi vốn mỏng nay đã hơi sưng đỏ vì bị hôn mút, lúc này mới muộn màng đưa tay vuốt ve khoé môi cô: “Có đau không?”

Cao Hạnh Hạnh vẫn còn đang ngượng vì tiếng rên vừa rồi của mình, bèn cố tỏ ra cứng rắn: “Không đau! Chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

“…”

Bầu không khí ám muội bỗng chốc tan biến.

Bộ phim vừa hay kết thúc vào đúng khoảnh khắc ngượng ngập này, theo sau tiếng hét chói tai của một người phụ nữ là đoạn nhạc cuối phim có phần rùng rợn.

Cao Hạnh Hạnh nhân cơ hội đó lảng sang chuyện khác: “Xem xong rồi, chúng ta về thôi.”

Không biết có phải ảo giác không, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy trên đường về, tốc độ xe chậm hơn lúc đi rất nhiều.

Cô chẳng có tâm trí đâu mà xác nhận tốc độ xe, cũng hoàn toàn không dám nhìn mặt Lục Trạch Ngôn.

Cô chỉ đành nghiêng người tựa vào cửa kính xe, để gió đêm thổi qua mặt mình.

Tim cô vẫn đập loạn xạ, đôi môi vẫn còn cảm giác tê dại, nụ hôn vừa rồi cứ như một thước phim quay chậm, tua đi tua lại trong đầu cô từng khung hình một.

Cao Hạnh Hạnh phải cố gắng kiềm chế để không bật cười thành tiếng, thầm nhủ trong lòng.

Bình tĩnh! Cố nhịn! Về nhà rồi cười!

Xe chậm rãi dừng lại, cách cổng khu ký túc xá khoảng năm mươi mét.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Sao không lái vào thêm chút nữa?”

Mày Lục Trạch Ngôn khẽ nhúc nhích, đôi mắt anh nhìn Cao Hạnh Hạnh chăm chú: “Nói chuyện một lát đi.”

“Nói gì cơ?”

Lục Trạch Ngôn tháo dây an toàn, nhoài người tới vén lại phần tóc mái bị gió thổi rối của Cao Hạnh Hạnh.

Động tác của anh dịu dàng, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.

Cao Hạnh Hạnh bất giác nuốt nước bọt, khoảng cách gần như vậy khiến cô cứ có cảm giác giây tiếp theo Lục Trạch Ngôn sẽ lại hôn mình.

Nhưng Lục Trạch Ngôn không có thêm hành động nào khác, ánh mắt anh dừng trên tóc mái của Cao Hạnh Hạnh, giọng điệu thản nhiên: “Không phải em biết xem chỉ tay sao?”

“Hả?”

Lúc này Lục Trạch Ngôn hơi lùi lại một chút, để lại cho Cao Hạnh Hạnh đủ không khí để thở.

Anh xòe lòng bàn tay ra, giọng điệu triền miên: “Xem giúp anh xem, lần trước em nói có sai không?”

Cao Hạnh Hạnh nhìn anh hai giây, lại nhìn vào lòng bàn tay anh hai giây nữa, chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ.

Lần trước cô nói, anh sẽ bắt đầu một mối tình mới vào lúc anh trở về Ngọc Hòa.

Nhưng bây giờ bọn họ đã không kiềm chế được mà hôn nhau rồi, chỉ là không phải ở Ngọc Hòa.

Vậy nên cô nên nói rằng: Lục Trạch Ngôn, lần trước em xem sai rồi. Ngay lúc này đây anh sẽ có một mối tình mới. Và người đó chính là em. Ý anh là vậy sao?

Cao Hạnh Hạnh vẫn còn đang ngẩn người.

Lục Trạch Ngôn lười biếng nói: “Tối nay anh không về được rồi.”

“Hửm?”

“Bây giờ không kịp giờ qua cửa khẩu nữa.”

Giữa Thâm Quyến và Hồng Kông có giới hạn thời gian thông quan, hình như là từ sáu rưỡi sáng đến mười hai giờ đêm.

Cao Hạnh Hạnh nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ ba mươi tư phút tối. Đúng là không kịp thật rồi.

Đột nhiên, Cao Hạnh Hạnh liên tưởng đến tốc độ xe lúc về và màn “nói chuyện một lát” đang lãng phí thời gian hiện tại.

Cao Hạnh Hạnh bật cười thành tiếng, chẳng phải là do anh tự chuốc lấy sao?

Ngay sau đó, nụ cười của Cao Hạnh Hạnh chợt cứng lại, cô nhớ đến lời Diệp Tử nói.

—— Mà tớ nghe nói anh ấy lớn lên ở nước ngoài, bên đó người ta “biết cách chơi” lắm.

Nhận ra Cao Hạnh Hạnh đang thất thần, Lục Trạch Ngôn đưa tay xoa đầu cô.

Anh vẫn đang đợi câu trả lời của cô.

Cao Hạnh Hạnh kéo suy nghĩ về, Lục Trạch Ngôn có “biết cách chơi” hay không cô không biết, nhưng nụ hôn mãnh liệt vừa rồi và ý tứ ẩn trong lời nói của anh bây giờ…

Cả ánh mắt sâu xa khó dò của anh lúc này nữa.

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy, Lục Trạch Ngôn đang giăng bẫy cô.

Cô đập nhẹ vào tay Lục Trạch Ngôn, nhìn bảng điều khiển xe: “Khu nhà chúng tôi không cho người lạ vào đâu. Tổng giám đốc Lục, xe anh chẳng phải còn nhiều xăng sao, lái vào trung tâm thành phố tìm khách sạn đâu có khó nhỉ?”

Lục Trạch Ngôn không nói gì, chỉ cười ôn hòa.

Cao Hạnh Hạnh nuốt nước bọt, mở cửa xe: “Tạm biệt.”

Cô đi về phía cổng khu ký túc xá rồi nghe thấy tiếng Lục Trạch Ngôn cũng xuống xe.

Chân Lục Trạch Ngôn dài, vài bước đã đuổi kịp cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú mà không hề che giấu.

Bị anh nhìn như vậy Cao Hạnh Hạnh cũng thấy hơi hoảng.

Lục Trạch Ngôn cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay Cao Hạnh Hạnh, đưa lên môi hôn nhẹ một cái.

Vừa ngứa vừa tê dại.

Anh lại ngẩng mắt lên, trong ánh nhìn tràn đầy thâm tình.

Giọng Lục Trạch Ngôn không nhanh không chậm, vô cùng lịch thiệp hỏi cô: “Hạnh Hạnh, em có thể cùng anh đến khách sạn được không?”

!!!

Cao Hạnh Hạnh kinh ngạc đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập, cô có chút không dám tin, lời lẽ thẳng thừng như vậy lại phát ra từ miệng Lục Trạch Ngôn.

Tất cả mọi chuyện tối nay của anh, bao gồm cả nụ hôn kia, thật sự đã cho cô một “bất ngờ” rất lớn.

Giống như vầng trăng sáng không thể chạm tới, bỗng nhiên “bộp” một tiếng rơi xuống trần gian, lại còn rơi trúng đầu cô nữa chứ.

Lục Trạch Ngôn… lại là một người táo bạo như vậy sao?

Hay là do khác biệt văn hóa?

Môi trường anh lớn lên rất thoáng, nên anh cảm thấy đây đều là những chuyện hết sức tự nhiên giữa nam nữ có tình cảm với nhau?

Có tình cảm?

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày vì ba chữ này.

Cô không rõ tình cảm Lục Trạch Ngôn dành cho mình nhiều đến mức nào.

Lý trí của Cao Hạnh Hạnh mách bảo cô phải từ chối, chuyện này quá nhanh rồi.

Thế nhưng môi cô khẽ mấp máy, đối diện với gương mặt điển trai của Lục Trạch Ngôn, cô thực sự không thốt ra được lời từ chối.

Dù sao thì, cô thừa nhận, cô đã mơ tưởng đến anh rất nhiều năm rồi.

Cao Hạnh Hạnh cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay đang bị anh nắm giữ.

Lục Trạch Ngôn cũng không vội, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng.

Một lúc lâu sau Cao Hạnh Hạnh mới thở ra một hơi. Cô rút tay về rồi giơ tay lên lắc qua lắc lại, dùng hành động dứt khoát để từ chối.

Làm xong động tác này Cao Hạnh Hạnh lập tức xoay người bỏ đi, cô sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mất.

“Hạnh Hạnh, đợi đã.”

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Cao Hạnh Hạnh dừng bước.

Cô nghe thấy tiếng bước chân Lục Trạch Ngôn quay lại xe, mở cửa rồi lại đóng cửa, sau đó đi về phía cô.

Lục Trạch Ngôn vòng ra đứng trước mặt Cao Hạnh Hạnh, trên tay anh cầm một chiếc áo khoác màu đen, anh mở ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô, rồi sửa lại cổ áo giúp cô.

Chiếc áo khoác vừa dài vừa rộng, bao bọc lấy cả người cô, thoang thoảng còn có mùi nước hoa nam tính của anh.

Lục Trạch Ngôn vuốt nhẹ tóc cô, dặn dò: “Hơi lạnh rồi, lần sau nhớ mặc ấm hơn.”

“…”

“Cái áo này, khi nào em muốn trả lại cho anh…” Lục Trạch Ngôn cụp mắt xuống, ánh nhìn chan chứa dịu dàng: “thì anh sẽ đến lấy.”

Cao Hạnh Hạnh đột nhiên nhận ra, bề ngoài Lục Trạch Ngôn luôn trao quyền quyết định cho cô, nhưng thực chất anh mới luôn là người dẫn dắt.

Vì điều này nên cô có chút hoang mang. Cảm giác như mình sẽ bị anh mê hoặc trong lúc mơ hồ, rồi bị gặm nhấm nuốt chửng vào bụng lúc nào không hay.

Lục Trạch Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay cài lại giúp cô hàng cúc áo một bên của chiếc váy dài.

Trên mắt cá chân của Cao Hạnh Hạnh có một sợi chỉ đỏ, treo một bông sen bằng ngọc bích.

Năm nay là năm tuổi của cô, Kỳ Lạc còn nói bông sen ngọc bích đó là anh ấy mang đi tìm cao tăng khai quang hộ cô.

Bắp chân của Cao Hạnh Hạnh thon dài xinh đẹp, nhưng Lục Trạch Ngôn cũng không hề chạm vào.

Anh chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào bông sen kia: “Đây là gì vậy?”

Tim Cao Hạnh Hạnh cũng run lên theo, cô đáp qua loa: “Phong tục thôi ạ.”

Lục Trạch Ngôn đứng dậy, tự nhiên nắm tay Cao Hạnh Hạnh đi về phía cổng khu ký túc xá.

Lục Trạch Ngôn khẽ hỏi: “Em tập huấn bao lâu?”

“Một tuần.”

“Vậy thì quay về Ngọc Hòa chờ anh được không?”

“E là không được rồi.” Trong mắt Cao Hạnh Hạnh ánh lên vẻ tinh nghịch, cô dừng một chút rồi mới giải thích: “Em cũng phải đi công tác mà.”

“Vậy thì mối tình này của anh biết đến khi nào mới bắt đầu được đây?” Lục Trạch Ngôn vừa nói vừa khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh mím môi, bật ra hai chữ: “Hời hợt!”

“Vậy vừa rồi em giận là vì anh quá hời hợt sao?”

“Em giận hồi nào chứ?”

“Bình ga”

“Lục Trạch Ngôn!”

“Lại giận rồi kìa.”

“…”

Cao Hạnh Hạnh khó mà tưởng tượng được Lục Trạch Ngôn lại đang đấu võ mồm với cô, nhưng giọng điệu anh cứ ôn hòa không nóng không lạnh, ngược lại thì giọng cô cứ cao vút lên, đúng là ứng với câu “bình ga” của anh thật.

Đi đến cổng Lục Trạch Ngôn nâng tay Cao Hạnh Hạnh lên, nhìn bàn tay cô, hài lòng nhếch môi cười.

Sau đó anh giữ chặt tay cô, khẽ hôn lên đầu ngón tay cô một cái.

Cảm giác như có một luồng điện chạy thẳng vào tim.

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt chan chứa tình cảm của Lục Trạch Ngôn.

Anh lại có thể nhìn cô như thế, rồi hôn lên đầu ngón tay cô.

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy vành tai mình nóng bừng lên, cô vội vàng xoay người quẹt thẻ rồi đi vào trong.

Cao Hạnh Hạnh không hề quay đầu lại, đi dọc theo con đường rồi rẽ vào một khúc quanh, chắc chắn Lục Trạch Ngôn không nhìn thấy nữa, cô mới túm lấy vạt áo khoác vui vẻ xoay một vòng, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn.

Khu ký túc xá rất yên tĩnh, bên cạnh là bồn hoa, Cao Hạnh Hạnh chưa từng thấy loại hoa này bao giờ nhưng lại thấy chúng đẹp một cách khó hiểu.

Cuối cùng, cô chạy nhanh về phía trước.

Về đến phòng ký túc xá Diệp Tử vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn xem phim.

Diệp Tử liếc nhìn Cao Hạnh Hạnh một cái, trêu chọc: “Ồ, về thật đấy à.”

Cao Hạnh Hạnh chẳng hề tức giận, vui vẻ đá văng giày, thuận tay treo áo khoác của Lục Trạch Ngôn lên rồi đi vào nhà vệ sinh tẩy trang.

Cô dùng bông thấm nước tẩy trang lau mặt, lúc lau đến môi thì bất giác nhíu mày.

Vẫn còn hơi đau.

Cao Hạnh Hạnh soi gương, nhìn kỹ hơn một chút, môi cô hình như vẫn còn hơi sưng đỏ.

Nghĩ đến lực hôn của anh, đúng là mạnh thật.

Hình ảnh ấy lại hiện về, Cao Hạnh Hạnh vỗ vỗ má, cố gắng không nghĩ đến nữa.

Cao Hạnh Hạnh bước ra khỏi nhà vệ sinh, tháo băng đô cài tóc đặt lên tủ đầu giường, sửa lại tóc mái.

Sau đó mở điện thoại, ước chừng thời gian rồi nhắn tin cho Lục Trạch Ngôn.

Cao Hạnh Hạnh: [Anh tìm được khách sạn chưa?]

Lục Trạch Ngôn chưa trả lời tin nhắn thì Diệp Tử đã hóng chuyện trước.

Diệp Tử lật người nhìn cô: “Cậu cưa đổ được đóa hoa cao lãnh kia rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh đặt điện thoại xuống, cắn răng suy nghĩ một lát: “Tớ cũng không biết có tính là cưa được chưa nữa.”

“Anh ta tỏ tình với cậu chưa?”

“Tỏ tình?”

Nếu nói tỏ tình là phải nói những câu như “Anh thích em”: “Anh yêu em”, thì Lục Trạch Ngôn không hề. Anh không nói, nhưng anh… còn táo bạo hơn cả việc nói ra những lời đó nhiều.

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, thành thật trả lời: “Chưa.”

Diệp Tử “Ồ” một tiếng, lại tiếp tục nghịch điện thoại.

Bị Diệp Tử hỏi như vậy, Cao Hạnh Hạnh đột nhiên rất muốn nghe Lục Trạch Ngôn tỏ tình với mình. Nghe anh nói thích cô, nói yêu cô, nói sẽ bên cô cả đời.

Điện thoại Cao Hạnh Hạnh rung lên một cái, là tin nhắn WeChat Lục Trạch Ngôn trả lời.

LU: [Anh đến khách sạn rồi, đừng lo.]

Cao Hạnh Hạnh: [Chiều thứ sáu em không phải tập huấn, nếu anh có thời gian, em có thể trả áo khoác cho anh.]

LU: [Vậy có muốn ăn trưa cùng nhau không?]

Cao Hạnh Hạnh: [Được, em tan học lúc 11 giờ 40, chắc 12 giờ có thể đến cổng.]

LU: [Được.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com