Ánh mắt sắc bén của Lục Trạch Ngôn lướt qua khắp sảnh tiệc, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Cao Hạnh Hạnh – cô đang mềm nhũn tựa vào vai một cô gái, trông như đã say.
Cơ mặt Lục Trạch Ngôn căng cứng, anh sải bước đi tới, dừng lại cách hai cô gái chỉ một bước.
Anh kiềm chế cảm xúc: “Tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Cô gái kia ngẩn người, lắp ba lắp bắp: “Anh… anh cứ tự nhiên.”
Rồi cô căng thẳng giải thích thêm: “Ý tôi là… anh trông giống người tử tế nên anh có thể đưa cô ấy đi. Người khác… tôi sẽ không cho.”
Lục Trạch Ngôn thấy lý do này thật kỳ lạ. Nếu là người khác cũng có thể tùy tiện đưa Cao Hạnh Hạnh đi sao?
Thật là không xem trọng an toàn gì cả!
Sắc mặt anh lạnh xuống, lập tức kéo Cao Hạnh Hạnh lại phía mình.
Hai má cô đỏ bừng một cách bất thường, lảo đảo như muốn ngã. Lục Trạch Ngôn đành phải bế ngang cô lên.
Anh nhìn cô gái kia một cái: “Tôi cho tài xế đưa cô về.”
Cô gái xua tay từ chối: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe là được rồi.”
Lục Trạch Ngôn nhắc nhở: “Chú ý an toàn.”
“Cảm ơn đàn anh.” Cô gái có chút xấu hổ, vội vội vàng vàng xách túi bỏ chạy: “Thật sự không cần đưa.”
Đàn anh?
Lục Trạch Ngôn cau mày liếc người trong lòng, không nhịn được khẽ cười.
Anh vừa ngẩng đầu thì thấy cô gái vừa nãy đâm sầm vào một gã đàn ông đang uống rượu.
Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu ra hiệu cho Tiểu Lý: “Đi xem thử.”
Tiểu Lý vâng lời bước tới kiểm tra tình hình.
Lúc này Lục Trạch Ngôn cúi xuống thì thầm: “Hạnh Hạnh, bạn em gặp chuyện rồi.”
Cao Hạnh Hạnh vốn đang chìm đắm trong vai diễn của mình, nghe xong lập tức mở mắt, liền đối diện với ánh nhìn của Lục Trạch Ngôn.
Anh nhướng mày, vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả.
Cao Hạnh Hạnh chột dạ tránh ánh mắt đó, rồi thấy Trình Di Khả bị Từ Quả kéo đi.
Từ Quả?
Vậy thì không sao rồi.
Cô lại nhắm mắt, ngã vào lòng Lục Trạch Ngôn.
Tay cô ôm chặt cổ anh, không còn vẻ yếu đuối như vừa nãy, như thể sợ anh chạy mất.
Tiểu Lý đã đi lấy xe.
Lục Trạch Ngôn bế Cao Hạnh Hạnh đứng trước cửa quán bar chờ đợi.
Gần nửa đêm, con phố này vẫn náo nhiệt, xung quanh là từng tốp người ngà ngà say.
Anh bế cô, chẳng hề lạc lõng.
Như một cặp tình nhân đang vui chơi, chỉ là cô gái uống say mà thôi.
Nhưng Cao Hạnh Hạnh biết, mọi thứ không phải vậy.
Họ không phải tình nhân, cô cũng không say, giữa họ vẫn còn nhiều vấn đề chưa giải quyết.
Lục Trạch Ngôn chú ý thấy áo khoác cô bị mở ra: “Hạnh Hạnh, kéo khóa áo lại đi.”
Cao Hạnh Hạnh khựng lại, lập tức mở mắt làm theo.
Kéo khóa xong, tay cô lại vòng lên cổ anh, trán tựa vào cằm anh: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Trạch Ngôn nghiêng đầu hôn trán cô, giọng trầm thấp trong đêm lạnh: “Không phải anh chọc em khóc à?”
Nghe vậy, Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Chỉ vài giây đối diện.
Lông mi cô khẽ run, khóe mắt ngấn nước.
Lục Trạch Ngôn cúi xuống hôn nhẹ môi cô, vô cùng dịu dàng nói: “Anh về rồi.”
Từ nước M về phải bay ít nhất mười hai tiếng.
Tính theo thời gian cô gọi cho anh, chắc hẳn anh về ngay không chút chần chừ.
“Lục Trạch Ngôn…” Giọng Cao Hạnh Hạnh nghẹn ngào, trong đêm lạnh càng thêm run rẩy khiến người ta đau lòng: “Anh về… vì em sao?”
Lục Trạch Ngôn bổ sung: “Vì dỗ em nên mới về.”
Ban đầu Cao Hạnh Hạnh định sẽ xin lỗi khi gặp lại anh.
Nhưng khi anh nói ra những lời quan tâm ấy, cô lại có thêm dũng khí nói lên bất an trong lòng mình.
Cô không dám nhìn anh, quay đi: “Nếu anh thật sự quan tâm em như vậy, sao không nói anh thích em?”
“Sao không nói yêu em?”
“Em cảm thấy, anh rất xa em.”
“Nếu anh không thật lòng, vậy thì… vậy thì hãy buông em ra.”
Cô ngẩng đầu, không đọc được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cười gượng: “Thật ra em rất mạnh mẽ, có thể đau một thời gian, nhưng chắc chắn sẽ vượt qua nhanh thôi.”
Giữa phố xá ồn ào, Lục Trạch Ngôn lặng lẽ nhìn cô, cảm giác tim bị siết lại, trong mắt đầy xót xa và yêu thương mà chính anh cũng không thể kiểm soát được.
Anh nhẹ nhàng đặt Cao Hạnh Hạnh xuống đất.
Rõ ràng chính cô vừa nói, nếu anh không thật lòng thì buông cô ra đi.
Cô đã nói như thể không còn đường lui.
Nhưng khi chân vừa chạm đất, cô lại không thể chấp nhận được thật sự bị buông ra.
Cô cố gắng đứng vững, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên – đó là tàn dư cuối cùng của lòng tự trọng.
Nhưng cô thật sự cảm thấy đầu óc quay cuồng như bị cồn làm tê liệt.
Lục Trạch Ngôn móc từ túi áo khoác ra một hộp nhung lụa màu xanh rêu nhỏ bằng lòng bàn tay, giọng trầm khàn: “Thật ra anh có thể đến sớm hơn nửa tiếng, nhưng trên đường đến sân bay mới nhớ quên cái này nên phải quay lại lấy.”
Dưới ánh đèn đường, ngón tay trắng trẻo như ngọc xoay mở hộp nhẫn: “Chiếc nhẫn này tên là ‘Liên Lý Chi’, là anh mời nghệ nhân XX thiết kế riêng và chế tác thủ công. Trên đời chỉ có một chiếc duy nhất. Muốn tặng em, không thể tùy tiện.”
Lục Trạch Ngôn ngẩng mắt nhìn Cao Hạnh Hạnh một cái rồi lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng nắm tay phải cô, đeo nhẫn vào ngón giữa.
Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngưng lại, để mặc anh sắp đặt.
Chiếc nhẫn lạnh buốt, dưới ánh đèn, lấp lánh rực rỡ.
Lục Trạch Ngôn nâng tay cô, hôn lên ngón tay rồi kéo cô vào lòng.
Áo khoác của anh rất rộng, đủ ôm trọn nửa người cô.
Cô nghe rõ nhịp tim hỗn loạn của anh.
Lòng bàn tay anh xoa nhẹ sau gáy cô, rồi vùi đầu vào cổ vai cô, hít lấy mùi trầm nhẹ từ cơ thể cô, những dây thần kinh căng thẳng dần được thả lỏng.
Anh khẽ hôn lên cổ cô rồi tỏ tình:
“Anh thích em, chỉ thích mình em.”
“Tình yêu nảy sinh qua thời gian là em, yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng là em.”
“Trong sáu năm ấy, anh đã nảy sinh tình cảm với em, khi trở về, ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã yêu em.”
“”Anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Sau khi nghĩ về điều đó cả cuộc đời, anh vẫn… muốn em.”
“Ngay từ đầu anh trở về là vì em.”
“Cho nên, anh sẽ không buông tay ra, em là của anh.”
Cao Hạnh Hạnh nín thở, như con rối gỗ không nhúc nhích.
“Hạnh Hạnh.” Hơi thở ấm nóng của anh vương trên làn da cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Anh yêu em. Trên thế giới này, chỉ yêu em.”
Lục Trạch Ngôn siết chặt tay, như muốn hòa cô vào cơ thể mình.
Anh như kẻ lữ hành ướt sũng trong mưa, bị số phận kìm kẹp suốt mười chín năm.
Là em cho anh một chiếc ô, khiến anh biết không cần sống như thế.
Nếu không có em.
Có lẽ anh bị đẩy theo dòng đời.
Hoặc bị dục vọng xâm chiếm, trở thành xác sống.
Anh từng nghĩ thoát khỏi xiềng xích số phận là để tự do.
Hóa ra tự do anh muốn, là được tự do yêu em.
Chưa bao giờ không yêu em.
Vì em là tự do.
Sao anh có thể trói buộc em.
Không phải em không thể sống thiếu anh.
Mà là anh không thể sống thiếu em.
…
Chiếc nhẫn không phải màu bạch kim thông thường, sáng hơn vàng K, tối hơn vàng hồng.
Viên kim cương hình oval gần hai carat được đính bốn chấu ở giữa, thân nhẫn như dây leo quấn quanh, khắc họa vân gỗ, điểm xuyết hai viên kim cương nhỏ, vừa trang trọng vừa vui tươi.
Cao Hạnh Hạnh dựa vào lòng Lục Trạch Ngôn, qua ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe, ngắm nghía: “Sao anh biết kích cỡ ngón tay em?”
“Vì ngon tay em nhỏ nên anh chọn kích cỡ nhỏ hơn bình thường một chút”.
“Nếu nó nhỏ quá thì sao?”
“Nếu nhỏ thì đeo ngón áp út, lớn thì đeo ngón trỏ, dù sao… em muốn bao nhiêu anh cũng mua cho.”
“Chà! Giờ dỗ người ngọt xớt luôn nhỉ?”
Lục Trạch Ngôn vươn tay nắm má Cao Hạnh Hạnh, nhìn kỹ: “Thật không uống rượu? Sao mặt đỏ thế?”
Cao Hạnh Hạnh mím môi, mắt hồ ly đầy tinh quái: “Phấn má, em thông minh không?”