Lục Trạch Ngôn thay một bộ quần áo khác, còn gội cả đầu, tóc vẫn còn hơi ướt, tựa vào cửa phòng của Cao Hạnh Hạnh.
Thấy cô mãi chưa ra anh cũng không vội, lấy điện thoại ra xử lý công việc.
Chủ yếu là mấy chuyện vụn vặt, Lục Trạch Ngôn lười trả lời, nhưng khi thấy tin nhắn của Trọng Duệ Chi anh vô thức nhíu mày.
Cửa phòng mở ra đúng lúc, Cao Hạnh Hạnh mặt mày lạnh tanh, kéo cổ áo trách móc: “Anh xem anh này!”
Lục Trạch Ngôn giãn mày, kéo tay cô lên hôn nhẹ, giọng nói dịu như sương sớm: “Lỗi của anh.”
Nhưng bây giờ đâu phải sáng sớm, bên ngoài trời đã hơi tối rồi.
Lục Trạch Ngôn nắm tay Cao Hạnh Hạnh kéo về phía phòng ăn: “Ăn chút gì đi, quần áo sắp gửi đến rồi.”
Anh kéo ghế cho cô rồi múc cho cô một bát canh: “Lát nữa anh đưa em đi.”
“Không được.” Cao Hạnh Hạnh từ chối: “Em tự đi.”
Lục Trạch Ngôn không ngờ mình lại “không thể gặp ai”, bật cười: “Sợ anh gặp người nhà em vậy sao?”
“Em còn chưa nói với họ, bây giờ gặp lỡ họ hỏi mãi không thôi thì sao?”
Lục Trạch Ngôn thở dài nhẹ: “Làm tài xế cho em cũng không được à?”
Cao Hạnh Hạnh liếc anh một cái: “Anh làm tài xế gì chứ?”
“Dĩ nhiên là làm tài xế cho em.” Lục Trạch Ngôn nói: “Tiểu Lý nghỉ lễ rồi, lại đúng giờ cơm, bắt xe cũng không dễ, em không sợ anh em đến rồi mà em còn chưa tới à?”
Cái muỗng đang đưa vào miệng của Cao Hạnh Hạnh chậm lại, lông mày dần nhíu chặt.
“Vừa nãy gọi điện, em còn đang ngủ, không sợ anh em nghi ngờ à…”
“Được rồi!” Cao Hạnh Hạnh ngắt lời anh: “Cho anh đưa, nhưng anh phải biết điều một chút!”
Cao Hạnh Hạnh sững người nhìn anh hai giây, không khách khí mà đưa chân đá anh.
Lục Trạch Ngôn tâm trạng tốt, khẩu vị cũng tốt hơn mọi ngày.
Lúc nhân viên khách sạn đến dọn dẹp, anh còn bo thêm nhiều hơn bình thường.
So với anh, mặt mày Cao Hạnh Hạnh kém sắc hẳn, vì cô nhìn thấy vé máy bay đi Mỹ đặt đêm qua quên chưa hủy, mà đó lại là vé đặt gấp vào dịp lễ, tốn gần mười bốn triệu (NDT).
Giờ thì mất trắng, đến một gợn nước cũng chẳng thấy.
Lục Trạch Ngôn chu đáo chuẩn bị cho cô một chiếc áo len cổ cao che kín cổ kỹ càng.
Cuối cùng, anh chỉ vào mấy hộp quà được gói đẹp đẽ trong phòng khách: “Em xem anh em thích cái nào?”
Có rượu, có thuốc, có trà, còn có cả đồ xa xỉ.
Cao Hạnh Hạnh nhìn một lượt, chọn trà và thuốc lá.
Hai hộp quà này tương đối nhỏ, cô ôm vào lòng, cười ranh mãnh: “Nhưng em sẽ không nói tên anh đâu, em sẽ nói là em mua đấy.”
Lục Trạch Ngôn rất phối hợp: “Anh với em có gì khác nhau đâu?”
Trên đường Lục Trạch Ngôn lái xe đưa Cao Hạnh Hạnh đi cũng gặp phải tắc đường.
Cao Hạnh Hạnh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, cuối cùng không nhịn được gọi cho Kỳ Lạc.
Kỳ Lạc cũng đang kẹt xe, ước chừng còn muộn hơn cô chút, lúc này Cao Hạnh Hạnh mới thở phào.
Cô bắt đầu chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Trình Di Khả gửi đến WeChat.
Trình Di Khả: [Cao Hạnh Hạnh, tớ ghét cậu chết đi được!] Cao Hạnh Hạnh: [???] Trình Di Khả: [Cậu đăng lên bạn bè sao không chặn Từ Quả?!]
Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ tới cảnh tối qua Trình Di Khả bị Từ Quả kéo đi.
Giờ mới hiểu, hóa ra không phải Trình Di Khả gọi bạn trai đến đón, mà là cô vô tình lộ ra.
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ta không làm gì cậu chứ?]
Cao Hạnh Hạnh: [Cũng không uống rượu, chắc không đến mức! Không đến mức đâu!] Cao Hạnh Hạnh: [Tính cậu mềm yếu quá, là bạn trai thì cũng phải cứng rắn lên biết không?]
Trình Di Khả: [Cậu với Lục Trạch Ngôn thế nào rồi?]
Cao Hạnh Hạnh: [Tớ là ai chứ? Đã thích ai thì không trượt phát nào!]
Trình Di Khả: [Thật sự ở bên nhau rồi à?]
Cao Hạnh Hạnh: [Đúng vậy!!!]
Trình Di Khả: [Chúc mừng cậu! Ước mơ thành sự thật!]
Cao Hạnh Hạnh: [Đính chính nhé, là tớ được theo đuổi, được tỏ tình!]
Trình Di Khả: [Vậy thì chúc mừng anh ta! Ước mơ thành sự thật!]
Cao Hạnh Hạnh gửi một sticker cười lăn lộn.
Đúng lúc này xe bị kẹt dừng lại, Lục Trạch Ngôn đưa tay xoa đầu cô: “Chuyện gì vui vậy?”
Cao Hạnh Hạnh theo phản xạ thu lại nụ cười, nhanh tay xoay màn hình điện thoại ra ngoài cửa sổ: “Đang xem tin tức.”
Tuyệt đối không thể để anh thấy cô đang khoe khoang khắp nơi.
Trình Di Khả: [Không nói với cậu nữa, tớ đi dạo phố ăn vặt với anh ấy rồi. Khi nào cậu rảnh, anh ấy nói muốn mời cậu ăn một bữa.]
Cao Hạnh Hạnh: [Trình Di Khả, làm ơn gọi anh ta là Từ Quả trước mặt tớ, cứ “anh ấy anh ấy” nghe buồn nôn chết đi được.]
Trình Di Khả: [Vậy khi nào rảnh, Từ Quả mời cậu ăn cơm.]
Cao Hạnh Hạnh: [Không ăn!]
Cao Hạnh Hạnh: [Đây là ăn cơm sao?]
Cao Hạnh Hạnh: [Rõ ràng là ăn “cẩu lương”!]
Trình Di Khả: [Cậu có thể dẫn đàn anh đi cùng mà~]
Cao Hạnh Hạnh: [Vậy thì tớ cân nhắc.]
Xe dừng bên cạnh khách sạn quốc tế Tuần Phong.
Cao Hạnh Hạnh gọi thêm một cuộc cho Kỳ Lạc, anh nói còn khoảng hai mươi phút.
Cô cúp máy, nghĩ tới lời Trình Di Khả, liền hỏi: “Bạn em nói muốn mời tụi mình ăn cơm, anh có muốn đi không? Chính là người tối qua ở quán bar ấy.”
Lục Trạch Ngôn hỏi: “Cô bé đó à?”
“Cô bé gì chứ? Cô ấy chỉ nhỏ hơn em vài tháng thôi.” Cao Hạnh Hạnh nói: “Hồi cấp ba còn cùng phòng ký túc xá với em, trước đó cũng ở chung với em một thời gian.”
Lục Trạch Ngôn nâng mí mắt: “Tối qua người đàn ông đó là bạn trai cô ấy?”
Liên tưởng đến cảnh Trình Di Khả bị Từ Quả kéo đi, Lục Trạch Ngôn cũng chắc hẳn đã thấy.
Cao Hạnh Hạnh vừa nghịch điện thoại vừa gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Trạch Ngôn khẽ cười, một tia tự giễu thoáng qua khóe miệng rồi bị tay che đi.
Anh tựa lưng vào ghế, nhớ tới vài tháng trước, lần từ Bắc Đô trở về đưa Cao Hạnh Hạnh về nhà.
Cô vừa xuống xe sắc mặt liền không vui, kéo va li cũng không cho anh giúp.
Anh ngồi trong xe châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn bóng dáng cô.
Rất nhanh, cô xuất hiện ở hành lang tầng năm.
Khi đèn cảm ứng hành lang bật sáng, anh thấy Cao Hạnh Hạnh đang nói chuyện với một người đàn ông.
Quá xa, thực ra cũng không nhìn rõ.
Nhưng việc cô đứng nói chuyện trước cửa nhà vào lúc nửa đêm chắc chắn không phải quan hệ bình thường.
Lục Trạch Ngôn chờ một lát, người đàn ông đó xuống lầu rồi lái xe đi.
Phải nói sao nhỉ?
Đó là lần đầu tiên Lục Trạch Ngôn cảm thấy bị đe dọa.
Cảm giác đe dọa ấy đến từ việc anh biết, Cao Hạnh Hạnh là người mê trai đẹp.
Thì ra là bạn trai bạn cô.
Cảm giác ghen tỵ này…thật mới lạ.
Cao Hạnh Hạnh cất điện thoại, nghiêng người nằm trên tay vịn trung tâm, nũng nịu gọi anh: “Lục Trạch Ngôn~”
Lục Trạch Ngôn hoàn hồn: “Sao vậy?”
“Anh em đến rồi, tối nay em không thể về chỗ anh được.” Cao Hạnh Hạnh nói thêm: “Ngày mai cũng không được.”
Lục Trạch Ngôn ngồi thẳng dậy, đặt tay sau đầu cô, hôn nhẹ lên môi cô: “Chẳng lẽ anh còn tranh với anh trai em sao?”
Dáng vẻ rộng lượng của anh khiến Cao Hạnh Hạnh không nhịn được trêu: “Anh thế này khiến em cảm thấy anh không quan tâm em đấy!”
Lục Trạch Ngôn bật cười: “Vậy anh tranh một trận nhé?”
Cao Hạnh Hạnh thấy bị lừa, bĩu môi quay đầu đi.
Lục Trạch Ngôn áp sát, kéo cô lại hôn sâu.
“Anh quan tâm em. Đợi anh trai em đi rồi, anh đến đón em ngay.”
Cao Hạnh Hạnh tính giờ rồi xuống xe, sau đó đuổi Lục Trạch Ngôn đi.
Cô đứng trước cửa khách sạn, rất nhanh nhìn thấy xe Kỳ Lạc.
Xe dừng lại, Kỳ Lạc hạ kính xe: “Lên xe, về chỗ em ở nào.”
Cao Hạnh Hạnh liếm môi, vòng qua đầu xe lên ghế phụ: “Kỳ Lạc, anh có thấy chữ ‘lối vào’ không?”
Kỳ Lạc nhìn theo tay cô, đó là lối vào bãi đậu xe của khách sạn.
Ban đầu anh tưởng cô gửi định vị khách sạn là vì ở gần đây, giờ thì đầy nghi hoặc: “Em ở khách sạn à?”
Cao Hạnh Hạnh gật đầu.
Kỳ Lạc liền lái xe vào bãi đậu, giọng cũng trở nên không vui: “Chút nữa phải giải thích cho anh rõ ràng.”
“Không cần chút nữa, giờ em giải thích luôn.” Cao Hạnh Hạnh nói: “Ban đầu em thật sự ở chung với Trình Di Khả, mẹ gọi video cũng thấy rồi. Nhưng sau đó thường xuyên đi công tác, một tháng cũng chẳng ở được mấy hôm, căn hộ công ty thì chưa xin xong nên tạm thời em ở khách sạn.”
Sau một hồi giải thích không biết Kỳ Lạc có tin không, nhưng bản thân Cao Hạnh Hạnh lại tin lắm.
Kỳ Lạc không nói gì thêm.
Cao Hạnh Hạnh dẫn anh vào phòng, còn niềm nở rót nước.
Đột nhiên nghe Kỳ Lạc cười lạnh một tiếng.
Cô đặt cốc nước xuống, liền thấy anh đang đi quanh phòng khách.
“Xem ra anh lo thừa rồi, còn sợ em thiệt thòi.” Kỳ Lạc chất vấn: “Phòng này bao nhiêu tiền một ngày?”
Cô thật ra là vì giận dỗi với Lục Trạch Ngôn, muốn tự chiều bản thân nên mới thuê phòng đắt, ai ngờ Kỳ Lạc lại đột ngột đến.
Cao Hạnh Hạnh giải thích: “Dịp lễ thế này, anh không biết khách sạn đông cỡ nào đâu, mấy khách sạn bình dân đều bị đặt hết, em cũng không còn cách nào.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi ông chủ khách sạn này là khách hàng của ngân hàng em, dự án là do em phụ trách, lúc đó ông ấy tặng em thẻ thành viên, bảo là ở đây sẽ được giảm giá 50%. Giá gốc là 3999, giờ chỉ còn 1999, coi như em lời rồi.”
Kỳ Lạc nheo mắt, khoanh tay trước ngực: “Lương em… thật sự chỉ hơn bốn ngàn một tháng?”
Rõ ràng, tiền phòng 1999 một ngày thì không phải mức lương đó chịu nổi.
“Thật mà! Nhưng em còn có thưởng dự án.” Cao Hạnh Hạnh cười rạng rỡ: “Bình thường anh còn hay chuyển tiền cho em mà, mấy năm nay em tiết kiệm cũng kha khá rồi.”
Kỳ Lạc “hừ” một tiếng, bất mãn giơ ngón cái: “Ghê đấy, giấu kỹ thật.”
Cao Hạnh Hạnh không nhịn được cãi lại: “Chẳng lẽ thấy em sống không tốt anh mới vui à?”
“Cao Hạnh Hạnh, em còn lương tâm không? Hôm nay anh lái xe hơn mười tiếng đến đây vì ai? Anh có nói em không được ở phòng này không?”
Cao Hạnh Hạnh: “……”
“Mẹ nói bao nhiêu lần rồi? Có chuyện thì phải nói! Phải nói! Giờ em không thuê nhà nữa, đã nói với người nhà chưa? Ở đây không vấn đề gì, nhưng em phải nói với anh! Lương của em, cái quỹ đen đó, sống được bao lâu? Hết tiền rồi đi ở nhà trọ à? Em không nói thì anh cứ tưởng tiền cho em là đủ xài.”
Cao Hạnh Hạnh cứng họng, trong lòng lại cảm động hơn bao giờ hết, Kỳ Lạc chỉ là lo cô không sống ổn định lâu dài mà thôi.
Cô bước đến kéo tay anh: “Anh, anh nói thêm nữa là em xúc động khóc mất.”
“Tránh ra đi!” Kỳ Lạc khó chịu gạt đầu cô ra, đi về phía cửa: “Anh đi thuê phòng.”
Đến cửa, Kỳ Lạc quay lại: “Thẻ thành viên giảm giá của em cho anh dùng chút.”
“!!!” Cao Hạnh Hạnh sờ mũi: “Thẻ đó theo tên em, anh không dùng được.”
“Vậy em đi thuê giùm anh?”
“Không thuê trùng lặp được, em đã thuê một phòng rồi.”
Kỳ Lạc hừ lạnh một tiếng, sầm mặt đi ra ngoài.
Rất nhanh, anh quay lại, nói khách sạn hết phòng.
Phòng của Cao Hạnh Hạnh là dạng suite nhỏ, có phòng khách, sofa khá lớn, Kỳ Lạc đành ủy khuất ngủ tạm một đêm.
Cao Hạnh Hạnh trước đó đã ăn với Lục Trạch Ngôn, giờ không thấy đói nhưng vẫn dẫn Kỳ Lạc đi ăn lẩu, ăn xong người đầy mùi.
Cô tắm xong, gọi anh: “Em xong rồi, anh đi tắm đi.”
Cô vào phòng chơi điện thoại một lát, nghe thấy tiếng Kỳ Lạc từ phòng tắm đi ra.
Cô bỏ điện thoại xuống, vội chạy ra, ân cần đưa trà và thuốc Lục Trạch Ngôn chuẩn bị: “Anh, cái này tặng anh.”
Kỳ Lạc ngồi tựa trên sofa, đắp chăn, lười biếng liếc cô một cái: “Cuối cùng cũng biết điều.”
“Đương nhiên rồi.”
Cao Hạnh Hạnh mặt không đỏ tim không loạn, chiếm công của Lục Trạch Ngôn rồi hiên ngang đi vào phòng.
“Em đứng lại!”
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày quay lại: “Làm gì?”
Kỳ Lạc đã đứng dậy khỏi sofa, chăn rơi xuống thảm, ánh mắt chăm chú nhìn vào cổ cô.
Cao Hạnh Hạnh thấy anh đi tới, sắc mặt biến đổi liên tục trong vài giây.
Cô đột nhiên nhận ra điều gì, hoảng hốt đưa tay che cổ rồi quay đầu bỏ chạy.
Kỳ Lạc một tay giữ lấy cánh cửa đang định đóng lại, nghiến răng: “Nói rõ ràng cho anh.”