Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 74



Cao Hạnh Hạnh hiếm khi cảm nhận được sự sắc bén từ Lục Trạch Ngôn.

Cô không sợ, ngược lại còn thấy hơi buồn cười.

Cao Hạnh Hạnh xoay người lại, ngồi đối diện trên đùi anh, hai chân cong sang hai bên rồi vòng tay ôm cổ anh, giọng nũng nịu gọi: “Anh Lục?”

Lục Trạch Ngôn quay mặt đi chỗ khác.

Cao Hạnh Hạnh lại sáp tới gần: “Anh Trạch Ngôn?”

Lục Trạch Ngôn vẫn không hề lay chuyển.

Cao Hạnh Hạnh thấy mất hứng, bĩu môi giải thích: “Em gọi tên trong game của cậu ấy mà.”

“Ừm?”

Nhìn anh nhướng mày, trái tim Cao Hạnh Hạnh hẫng một nhịp, lập tức mở giao diện game lên.

Chỉ vào màn hình giải thích: “Anh Dã Vương là tên trong game, giống như nickname thôi.”

Nói xong, cô cất điện thoại đi, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh tưởng ai cũng quê mùa như anh à? LU?”

Tắt màn hình điện thoại, Cao Hạnh Hạnh nâng khuôn mặt tuấn tú của Lục Trạch Ngôn lên, giả vờ giận dỗi: “Em còn chưa hỏi tội anh đấy? Hôm nay anh đi đâu thế? Cũng không đón em tan làm, cũng không ăn cơm với em, có phải mấy hôm nay tính tình em không tốt nên anh thay lòng đổi dạ rồi không?”

Giọng Cao Hạnh Hạnh nhỏ dần, cô cũng biết mấy ngày nay tâm trạng mình không ổn.

Lục Trạch Ngôn kéo bàn tay đang làm loạn của cô xuống rồi tiện tay lấy ra một chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

Bàn tay anh to, ngón tay dài, chiếc nhẫn tinh xảo nhỏ nhắn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, mang một cảm giác mong manh.

Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt, đưa tay ra muốn nắm lấy: “Tìm được thật rồi à?”

Lục Trạch Ngôn khép ngón tay lại.

“Không cho em nữa à?”

Lục Trạch Ngôn cười tựa như ánh ban mai nơi thung lũng, cầm chiếc nhẫn lên, nắm lấy tay Cao Hạnh Hạnh, nghiêm túc như lần đầu tiên đeo cho cô.

Hàng mi anh khẽ rung: “Không cho em thì cho ai?”

Khóe miệng Cao Hạnh Hạnh nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay lên ngắm ánh sáng khúc xạ từ chiếc nhẫn, giọng thờ ơ: “Tìm thấy ở đâu vậy?”

“Khách sạn trên núi Rainier.”

“Em biết ngay là tìm lại được mà, chắc chắn ở đó.”

Cao Hạnh Hạnh ra vẻ tự mãn đắc ý, hoàn toàn quên mất bộ dạng khóc thút thít mấy hôm trước nói chắc chắn không tìm lại được nữa.

Lục Trạch Ngôn ngả người dựa vào lưng ghế sofa, nửa nằm nửa ngồi, kéo đùi Cao Hạnh Hạnh dịch lên trên để cô ngồi trên bụng mình.

Vị trí cô ngồi ban nãy khiến anh hơi khó chịu.

Cao Hạnh Hạnh được voi đòi tiên, thuận thế nằm sấp xuống véo dái tai anh, tiếp tục chất vấn: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của em, đừng tưởng tìm lại được nhẫn là dỗ được em.”

Cao Hạnh Hạnh mặc chiếc áo thun cổ rộng, theo động tác của cô, sợi dây chuyền hoa hướng dương trên cổ khẽ đung đưa giữa xương quai xanh.

Tóc cô dài ra, ở nhà hay búi một búi tóc lỏng lẻo, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thon dài.

Lục Trạch Ngôn túm lấy đường vai áo cô, kéo lại cho thẳng thớm rồi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngốc rồi à?”

“?”

“Ban nãy anh ra sân bay lấy nhẫn.”

Đôi mắt Cao Hạnh Hạnh mở to hơn một chút.

Cô chợt nhớ lại tối qua gặp ác mộng tỉnh dậy, Lục Trạch Ngôn đang gọi điện thoại ở phòng khách, nói không đợi nữa, nói gửi thẳng qua đây.

Hóa ra là nói về chiếc nhẫn.

Cao Hạnh Hạnh dịu dàng áp mặt vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đập: “Thật ra không cần gấp như vậy, anh nói với em tìm thấy rồi là em đã vui lắm rồi.”

Lục Trạch Ngôn cúi đầu hôn lên trán cô.

“Hạnh Hạnh, cuộc đời không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cho dù có người che chắn trước mặt em cũng không thể.”

“Nhưng đừng buồn, vì anh sẽ luôn ở bên em.”

“Em không vui, anh sẽ dỗ em, dỗ đến khi nào em vui thì thôi.”

Tay Lục Trạch Ngôn chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng Cao Hạnh Hạnh như thể đang an ủi.

Cao Hạnh Hạnh lầm bầm: “Lục Trạch Ngôn, anh tốt thật đấy.”

Nói xong cô dụi dụi đầu vào ngực anh, cũng không quên tự khen: “Mắt nhìn của em tốt thật.”

Lục Trạch Ngôn hít sâu một hơi, bế cô sang một bên: “Anh đi tắm đây.”

Cao Hạnh Hạnh không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Nhận ra anh chưa đi, Cao Hạnh Hạnh rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu: “Sao thế?”

Lục Trạch Ngôn nhìn cô cực kỳ thẳng thắn: “Có muốn tắm cùng nhau không?”

Cùng nhau?

Tắm cùng nhau?

Câu hỏi xấu hổ như vậy mà anh nói ra cứ như đang hỏi có muốn cùng đi ăn cơm không vậy, rất thản nhiên.

Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng Cao Hạnh Hạnh vẫn sẽ vì những lời tình ý bất chợt của anh mà trái tim khẽ run lên.

Cô lắc đầu: “Em tắm rồi.”

Theo lẽ thường thì người đàn ông này sẽ quay đầu rời đi.

Thế nhưng anh lại trực tiếp cúi người, một tay giữ mông Cao Hạnh Hạnh bế thẳng cô lên rồi đi về phía phòng ngủ: “Tắm lại lần nữa.”

“…” Cao Hạnh Hạnh cạn lời, nếu đã quyết định vậy rồi còn hỏi cô làm gì?

Giả vờ đạo mạo!!!

Lục Trạch Ngôn dịu dàng, điềm tĩnh, sức tự chủ mạnh mẽ.

Nhưng anh cũng có lúc đuôi mắt nhuốm màu tình ý, trán lấm tấm mồ hôi thở dốc.

Khi đó, anh dường như trút bỏ mọi gông xiềng, chỉ còn lại dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng, trở nên không giống Lục Trạch Ngôn thường ngày.

Anh sẽ dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mỏng mọng nước của cô, ghé vào tai cô thủ thỉ: “Anh nhịn lâu lắm rồi.”

Cũng sẽ đưa tay tách đôi môi đang cắn chặt của cô ra, rồi dùng sức mạnh bạo hơn, khiến những tiếng rên rỉ không còn nơi nào trốn chạy.

Còn sẽ dỗ dành cô làm thêm lần nữa, nói sẽ dịu dàng, kết quả đều là lừa người.

Cao Hạnh Hạnh chỉ cảm thấy anh trở nên mê hồn đoạt phách hơn cả ngày thường.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Cao Hạnh Hạnh ngủ đến trưa mới bị lôi dậy, sắc mặt cô không tốt lắm, rõ ràng là chưa ngủ đủ giấc.

Lục Trạch Ngôn múc canh để nguội bớt cho cô, đẩy qua: “Anh thật sự không tin cuối tuần em sẽ dậy ăn sáng.”

Cao Hạnh Hạnh liếc anh một cái, không nói gì.

Lục Trạch Ngôn khẽ thở dài: “Dậy ăn trưa được đã là tốt lắm rồi.”

“Nếu không phải tối qua anh hành hạ em thì em đã dậy được rồi.”

“Vậy cuối tuần anh đặt giờ giao đồ ăn cho em nhé?”

Cao Hạnh Hạnh nhắm mắt lại, lại không nói gì nữa.

“Ngủ đi, ngủ đi.” Lục Trạch Ngôn cười bất đắc dĩ, chỉ vào bát canh: “Mau ăn đi, lát nữa nguội mất.”

Ăn trưa xong hai người cùng nằm dài trên sofa xem một bộ phim.

Phim kết thúc, Cao Hạnh Hạnh lấy điện thoại ra chơi.

Lục Trạch Ngôn vào phòng, một lúc sau ăn mặc chỉnh tề đi ra.

Trên tay anh không có hành lý gì, đứng ở sảnh cửa, nói: “Anh đi đây.”

Giống như buổi sáng đi làm, buổi tối sẽ về vậy.

Nhưng không phải, anh sắp đi đến nửa kia của địa cầu.

Cao Hạnh Hạnh không nhìn anh, gật đầu coi như đáp lại: “Ừm, về sớm nhé.”

Lục Trạch Ngôn đang đi dở giày lại cởi ra, quay lại cúi người hôn lên trán cô một cái rồi xoa xoa đầu cô: “Được.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa Cao Hạnh Hạnh mới đặt điện thoại xuống, mềm oặt nằm sấp trên sofa.

Cô chưa bao giờ tiễn anh đi, anh cũng không yêu cầu, đó là sự ngầm hiểu giữa hai người họ.

Gần đến Quốc Khánh, không có chuyến công tác nào, Diệp Tử và Lăng Phúc cũng đã trở về, ba người họ tụ tập ăn cơm, lại có vô số chuyện để buôn.

Giới tài chính liên quan đến các ngành nghề lớn, bên trong những ngành này thì không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài.

Diệp Tử: “Các cậu xem tin tức chưa? Tổng giám đốc Chương của Nhà máy hóa chất XXX bị mấy phụ nữ liên hợp kiện vì tội quấy rối tình dục đấy.”

Nhà máy hóa chất?

Tổng giám đốc Chương?

Tội quấy rối tình dục?

Cao Hạnh Hạnh vội vàng hỏi: “Tin tức ở đâu thế?”

Diệp Tử mở điện thoại tìm trang tin tức rồi đưa qua.

Tin tức không công bố rõ ràng là nhà máy hóa chất nào, cũng không nói rõ thông tin cụ thể của tổng giám đốc Chương này, nhưng dựa vào địa điểm và một tấm ảnh đã được làm mờ, Cao Hạnh Hạnh nhận ra chính là tên cặn bã đó.

Tin tức nói, mấy người phụ nữ đều bị ông ta quấy rối tình dục, lần này họ liên kết lại dùng vũ khí pháp luật để vạch trần tội ác của ông ta, bảo vệ quyền lợi của mình.

Cuối bản tin nói, phụ nữ gặp phải những đối xử bất công này ở nơi làm việc phải dũng cảm nói “Không”!

Đừng nghi ngờ vấn đề ăn mặc của bản thân, cũng đừng nhẫn nhịn chịu đựng sự bắt nạt của người khác, hãy tin vào pháp luật, tin vào công lý.

Cao Hạnh Hạnh đẩy điện thoại về, hung hăng nói hai chữ: “Đáng đời!”

Dường như chưa đủ, cô nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi nói thêm: “Ác giả ác báo!”

Lăng Phúc: “Tin tức trong giới tài chính quốc tế kia xem chưa? Lục thị!”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu, cô vô cùng quan tâm đến giới tài chính quốc tế.

Trong đó nói Lục thị gần đây đang mở rộng thị trường, liên tiếp thành lập mấy công ty con.

Lăng Phúc: “Lục thị này đúng là lắm tiền nhiều của, trong giới doanh nghiệp Hoa kiều ở Bắc M, hẳn là dẫn đầu một cách tuyệt đối nhỉ.”

Cao Hạnh Hạnh vừa ăn vừa im lặng.

Cao Hạnh Hạnh biết Lục thị mà ai ai cũng ca ngợi chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc đang gắng gượng hơi tàn.

Cô mơ hồ cảm thấy kế hoạch của Lục Trạch Ngôn đang phát triển theo hướng anh mong muốn, và rất thuận lợi.

Rời khỏi nhà ăn, Diệp Tử túm lấy Cao Hạnh Hạnh buôn chuyện: “Đóa hoa cao lãnh nhà cậu cũng họ Lục, lại còn làm ở ngân hàng đầu tư của Lục thị có phải là người của nhà họ Lục trong truyền thuyết không?”

Cao Hạnh Hạnh thật sự không biết trả lời thế nào.

Diệp Tử: “Ngay cả phó giám đốc ngân hàng cũng phải cung kính với anh ấy.”

Cao Hạnh Hạnh xua tay: “Anh ấy bây giờ không làm ở doanh nghiệp của Lục thị nữa.”

Diệp Tử nghĩ nghĩ, cho rằng chỉ là trùng hợp họ Lục, dù sao người nhà họ Lục thì dù thế nào cũng không rời khỏi doanh nghiệp của Lục thị: “Nhảy việc rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh ngẫm lại, cũng không sai, gật đầu: “Đúng vậy, nhảy sang một tổ chức tài chính rồi.”

Lễ Quốc Khánh nối liền với tết Trung Thu, tổng cộng được nghỉ tám ngày nên Cao Hạnh Hạnh về thẳng Hoài Ngọ.

Kỳ Cường đã về nhà, vì phẫu thuật ở chân nên bây giờ ông phải ngồi xe lăn một thời gian, thế nên phòng ông ở tầng hai đã được chuyển xuống tầng một.

Tầng hai chỉ còn lại Cao Hạnh Hạnh và Kỳ Lạc.

Cao Hạnh Hạnh vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Đồng Giai, từ lúc về nhà đến giờ chưa nói chuyện với Kỳ Lạc câu nào.

Hai anh em họ giận dỗi nhau là chuyện thường, Kỳ Cường và Cao Dương chửi họ vài câu rồi cũng không thèm để ý đến hai đứa nữa.

Sau bữa cơm trời quá nóng, Cao Hạnh Hạnh cũng không muốn ra ngoài đi dạo, liền cầm gói khoai tây chiên lẻn vào phòng Kỳ Lạc.

Kỳ Lạc nghỉ lễ cũng không rảnh rỗi, đang trả lời email.

Cao Hạnh Hạnh ngồi xuống chủ động bắt chuyện: “Nghỉ lễ không đi hẹn hò à?”

Bàn tay đang gõ bàn phím của Kỳ Lạc khựng lại, nói móc: “Em cũng có hẹn hò đâu?”

“Em…” Cao Hạnh Hạnh hít sâu một hơi, tức giận cắn miếng khoai tây chiên, tiếng kêu như chuột hamster trộm thức ăn.

Kỳ Lạc lại gõ bàn phím một lúc, xoay ghế làm việc lại, hai tay khoanh trước ngực, có chút vênh váo: “Anh chia tay rồi, em vui không?”

“???”

“Sao vẫn chưa vui? Anh còn tưởng em có thể nhảy cẫng lên ăn mừng ba ngày ba đêm ấy chứ.”

Cao Hạnh Hạnh thật sự không cười nổi.

Cô không thích Đồng Giai, cảm thấy Đồng Giai không xứng với Kỳ Lạc, tự nhiên hy vọng bọn họ chia tay.

Nhưng cô cũng không quên được hình ảnh Kỳ Lạc đứng ở cầu thang bệnh viện nhìn cô, gọi một tiếng “Em gái à”.

Rồi nói “Cô ấy đứng trước mặt anh khóc, khóc đến không thở nổi, anh chịu không được”.

So với niềm vui khi họ chia tay, cô càng sợ Kỳ Lạc một mình đau khổ.

“Anh.” Cao Hạnh Hạnh đứng dậy, nắm chặt miệng túi khoai tây chiên: “Anh có muốn em ôm một cái không?”

Cao Hạnh Hạnh bước tới, dang rộng vòng tay.

Trước sự ấm áp đột ngột này, Kỳ Lạc ngồi trên ghế giơ chân dài ra ngăn Cao Hạnh Hạnh lại gần, mặt anh viết đầy hai chữ ‘ghét bỏ’ và ‘từ chối’: “Người toàn mùi khoai tây chiên, ai thèm cho em ôm?”

Cao Hạnh Hạnh lườm một cái rồi quay về chỗ ngồi, mở túi khoai tây chiên ra gặm tiếp.

Kỳ Lạc cũng cầm điện thoại lên, giả vờ như không có chuyện gì mà nghịch.

Cao Hạnh Hạnh nhìn anh, sắp xếp lời lẽ trong lòng.

Cô rất muốn hỏi.

Hỏi anh, tại sao lại chia tay.

Hỏi anh, có buồn không.

Ăn xong miếng khoai tây chiên cuối cùng, Cao Hạnh Hạnh ném vỏ túi vào thùng rác, hỏi: “Kỳ Lạc, có muốn uống chút rượu không?”

Kỳ Lạc nhíu mày ngẩng đầu.

Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt: “Bố mẹ đều ở tầng một, chúng ta uống một chút đi.”

Kỳ Lạc gật đầu: “Được thôi.”

Từ khi Kỳ Cường phát hiện khối u ở chân Cao Dương đã cất hết rượu lên gác xép tối tăm.

Kỳ Lạc hít phải cả đống bụi mới lấy được rượu ra, Cao Hạnh Hạnh xuống lầu lén lấy hai cái ly nhỏ.

Hai người ngồi trên thảm nói chuyện.

Cao Hạnh Hạnh không thích vị nồng của rượu trắng, nhấp từng chút một.

Kỳ Lạc uống vài ly, cái vẻ vênh váo ban nãy bay biến đâu mất, cũng chịu nói với Cao Hạnh Hạnh vài câu.

Anh đưa tay nghịch những sợi lông dài trên thảm rồi từ từ vê chúng thành một viên bi nhỏ trong ngón tay: “Rất nhiều chuyện đã xảy ra thì không thể cứu vãn được.”

Kỳ Lạc nhìn Cao Hạnh Hạnh: “Lần này là thật sự buông bỏ rồi.”

Cao Hạnh Hạnh ghé sát lại gần, giọng có chút huyền bí: “Kỳ Lạc, anh sẽ gặp được người định mệnh của mình thôi, kiểu tình yêu song phương ấy.”

Kèm theo đó là một tràng khen ngợi: “Anh là người con trai đẹp trai thứ hai em từng gặp, còn sợ không có ai thích à?”

“Thứ nhất là Lục Trạch Ngôn?”

“Ừm.” Cao Hạnh Hạnh không hề đỏ mặt gật đầu lia lịa, rồi nhấp một ngụm rượu, bị vị cay xè kích thích đến khụt khịt mũi: “Cũng không đúng, là thứ ba, anh còn nhớ Trình Di Khả không? Bạn trai cô ấy cũng đẹp trai.”

Kỳ Lạc mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Đừng uống nữa, uống nữa anh thành thứ tư bây giờ.”

Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: “Chậc” một tiếng: “Hình như là thứ tư thật, em còn gặp một anh chàng con lai nữa, cũng đẹp lắm, đôi mắt ấy như đá quý vậy.”

Kỳ Lạc: “…”

Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu nhìn vòng đèn trên trần nhà, ra vẻ suy tư.

Một lúc sau cô chép miệng, nhìn Kỳ Lạc rất nghiêm túc: “Anh với Tạ Trình em hơi khó phân cao thấp.”

“…” Kỳ Lạc chỉ tay ra cửa phòng: “Về ngủ đi!”

“Uống thêm chút nữa!”

“Còn không đi anh ném người đấy!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com