Lục Trạch Ngôn nói: “Nhưng tôi không biết cô ấy thích kiểu Trung hay kiểu Tây.”
“Giờ giới trẻ kết hôn, lúc rước dâu thường mặc sườn xám truyền thống đấy.” Bà chủ thấy Lục Trạch Ngôn không từ chối, thậm chí còn có vẻ đang suy nghĩ, bèn vội nói: “Hay là tôi cho anh xem mấy mẫu do khách khác đặt may nhé?”
Cao Hạnh Hạnh dán tai vào cửa, cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài nữa.
Cô cài từng chiếc nút áo, mở cửa ra, liền thấy bà chủ và Lục Trạch Ngôn đứng cạnh nhau, đang xem một quyển sổ mẫu rất to.
Bà chủ thấy Cao Hạnh Hạnh đi ra, lập tức bỏ sổ, bước nhanh đến: “Để tôi xem nào, để tôi xem nào.”
Bà đưa tay nâng cánh tay Cao Hạnh Hạnh, kéo phần eo cô, cuối cùng ngồi xổm xuống kiểm tra gấu váy: “Rất hoàn hảo, không có chỗ nào cần chỉnh sửa cả, cô thấy sao?”
Cổ áo cách điệu nửa đứng, lộ ra đường nét chiếc cổ mảnh mai, tay áo lưới cách điệu như cánh sen, làn da trắng trẻo mềm mại, phần eo ôm sát vừa vặn, không thừa một tấc, không thiếu một ly, đường cong uyển chuyển mê người.
Cô bước đến trước gương đứng, tà váy xẻ cao thấp thoáng lộ đôi chân thon dài.
Tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Vừa mờ ảo vừa tao nhã.
Cao Hạnh Hạnh xoay một vòng: “Lục Trạch Ngôn, anh thấy sao?”
Lông mày Lục Trạch Ngôn hơi động, lúc này mới bước tới.
Anh đặt tay lên eo cô, bàn tay nóng bỏng.
Anh nói: “Rất đẹp.”
“Qua loa vậy sao?”
Ngón tay đặt ở eo cô của Lục Trạch Ngôn hơi siết chặt một chút: “Hoa sáng trăng mờ, sương nhẹ giăng lối.”
Một câu văn chương như vậy thốt ra, Cao Hạnh Hạnh sững người, giơ ngón cái: “Tổng giám đốc Lục đúng là người có học vấn, giỏi lắm!”
Trên đường về, xe bật điều hòa ấm khiến người ta buồn ngủ.
Điện thoại Cao Hạnh Hạnh rung lên.
Cô lấy ra, là tin nhắn của Vu Giản – người lâu rồi không liên lạc.
Vu Giản: [Cuối năm em phải đẩy nhanh tiến độ dự án, nếu chương trình của chị không gấp thì để sang năm em làm cho.]
Vu Giản: [Nếu gấp em có thể giới thiệu người khác làm giúp.]
Cao Hạnh Hạnh: [Không gấp.]
Cô vừa cầm điện thoại định nhắm mắt lại thì điện thoại lại rung lần nữa.
Vu Giản: [Chuyện lần trước em không giận.]
Cao Hạnh Hạnh: [?]
Vu Giản: [Không nói nữa, em phải tăng ca đây.]
Cao Hạnh Hạnh mơ màng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt: “Giờ mấy đứa nhỏ đều nói chuyện kiểu nhảy nhót vậy sao? Nghe không hiểu gì hết.”
Lục Trạch Ngôn – người luôn đáp lại từng lời của cô – khẽ hỏi: “Gì vậy?”
“Không có gì.” Cao Hạnh Hạnh hé mắt, thấy một tiệm trà sữa, vội vỗ cánh tay Lục Trạch Ngôn: “Dừng xe! Dừng xe!”
Lục Trạch Ngôn thắng xe gấp hơn bình thường nhiều, kết quả là cô chỉ nói muốn mua trà sữa.
Còn lười chẳng muốn xuống xe, nói bên ngoài lạnh quá.
Lục Trạch Ngôn mở cửa xe, vừa đặt chân xuống thì Cao Hạnh Hạnh nhào tới, cười rạng rỡ: “Ba phần đường, không đá.”
Lục Trạch Ngôn mua trà sữa quay lại với vẻ mặt hơi lạnh.
Anh tưởng “không đá” là đồ uống nóng, ai ngờ là dùng đá làm lạnh trà sữa trước rồi mới lọc đá ra.
Cô gái vừa than lạnh đã tươi cười nhận cốc trà mát lạnh, ấn mạnh ống hút “bụp” một tiếng chọc thủng màng niêm, hút một ngụm đầy.
Vô cùng mãn nguyện, lông mày còn khẽ nhướng lên.
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng thở dài, nhắc nhở: “Tuần sau không phải em đến kỳ sao?”
“Cho nên phải tranh thủ uống trước.” Nói xong cô lại hút một ngụm lớn.
Lục Trạch Ngôn: “……”
Sau khi xe đỗ anh đặt hộp đựng sườn xám lên vali, tay kéo vali còn phải móc luôn túi trà sữa bằng ngón trỏ.
Không còn cách nào, vì tay phải anh phải để trống để nắm tay Cao Hạnh Hạnh.
Chỉ cần ở bên cô, anh sẽ không bao giờ quên đan tay mười ngón cùng cô.
Vừa vào cửa Cao Hạnh Hạnh theo thói quen kiễng chân, đặt túi xách sang một bên.
Đôi bốt cao quá gối này là năm ngoái anh cùng cô đi mua, rất khó tháo.
Cao Hạnh Hạnh lảo đảo như sắp ngã.
Lục Trạch Ngôn bế cô ngồi lên tủ, từ trên cuốn mép bốt xuống để giúp cô cởi, cũng coi như có chút kinh nghiệm.
Cao Hạnh Hạnh nghịch mấy bông hồng trong lọ pha lê: “Anh có thấy anh đối xử với em tốt quá không? Em càng ngày càng lười, sau này anh tính sao?”
“Chưa đủ tốt.” Lục Trạch Ngôn chỉ cảm thấy xót xa, chút tốt này quá nhỏ bé.
Anh xỏ đôi dép bông vào chân cô, chống tay lên bàn, cúi đầu chạm trán cô một cái: “Muốn anh bế em vào phòng không?”
“Muốn.”
Lục Trạch Ngôn ôm ngang đùi bế cô đi vào, dép rơi ra cũng chẳng ai thèm nhặt.
Chiếc áo khoác lông cừu màu kem trên người Cao Hạnh Hạnh đã bung ra.
Lục Trạch Ngôn đặt đôi môi nóng bỏng lên cổ cô, giọng khàn khàn: “Hạnh Hạnh, hình như em gầy đi rồi.”
Trong phòng rất ấm nhưng Cao Hạnh Hạnh vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lục Trạch Ngôn, hơi thở anh cũng nóng rực.
Cả tóc anh quét lên má cô, hơi ngứa.
Ngửi mùi nước hoa quen thuộc, Cao Hạnh Hạnh ngửa cổ: “Không gầy.”
Lục Trạch Ngôn hé miệng nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, dần dần lướt đến xương quai xanh, chuyển thành cắn nhẹ.
Anh ôm Cao Hạnh Hạnh ngồi xuống sofa, cởi áo khoác cô ra, tay luồn vào trong nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay anh lạnh hơn nhiệt độ người cô một chút, khiến cô run rẩy, ngón tay khoác trên cổ anh cũng dần siết chặt.
Một lúc lâu sau Lục Trạch Ngôn ngẩng đầu, làn da trắng như sứ bị nhuốm màu dục vọng, đôi mắt nâu nhạt cũng không còn dịu dàng.
Rõ ràng cả người toát ra cảm giác xâm chiếm, vậy mà vẫn hỏi cô: “Hạnh Hạnh, hôm nay có mệt không?”
Cao Hạnh Hạnh hé môi không nói, cúi đầu hôn anh.
Lục Trạch Ngôn hé miệng đón lấy sự nhiệt tình của cô, vô thức nuốt nước bọt.
Cô cắn môi anh rồi buông ra.
Anh còn hơi hé miệng, màu môi càng đậm, mắt nhắm lại, chân mày khẽ nhíu.
Cao Hạnh Hạnh chớp đôi mắt hồ ly tinh ranh, rất thích dáng vẻ không thỏa mãn của anh.
Ngón tay cô chạm vào giữa chân mày anh, cố tình dịu giọng: “Nếu em nói mệt, anh sẽ để em đi ngủ bây giờ sao?”
Lục Trạch Ngôn mở mắt, nhìn thấu sự trêu chọc của cô.
Anh ấn sau gáy cô, hôn mạnh, lời nói mơ hồ từ cổ họng phát ra: “Lúc nãy cho, bây giờ, không cho.”
“……”
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cô, ép cô trong lòng, ngón tay như ngọc vén tóc cô ra sau tai, môi kề bên vành tai cô, giọng nói vừa nguy hiểm vừa mê hoặc: “Lát nữa…đừng làm nũng.”
Cao Hạnh Hạnh bị đưa vào phòng tắm, quần áo rơi đầy đất, vòi sen phun nước từ trên cao xuống.
Cô cảm nhận được ba chữ “tự chuốc họa”.
Và cả lời nhắc “đừng làm nũng” của anh.
Giọng cô nghẹn ngào pha lẫn giọng mũi: “Lục Trạch Ngôn… mai em còn phải đi làm.”
Lúc này giọng anh cũng mang theo một thứ cảm xúc khó nhịn, không còn ấm áp như thường ngày.
“Anh biết.”
Nhưng động tác của anh chẳng giảm chút nào.
Cao Hạnh Hạnh cắn mạnh vai anh: “Biết cái gì? Anh chỉ biết nói là biết!”
Vết đau ở vai lại trở thành một loại kích thích khác đối với Lục Trạch Ngôn, người hối hận chỉ có thể là Cao Hạnh Hạnh.
Rõ ràng đi công tác rất mệt, rõ ràng lúc trên đường còn buồn ngủ, rõ ràng vừa rồi bị anh “giày vò” mệt mỏi rã rời, vậy mà giờ nằm trong lòng anh cô lại không muốn ngủ nữa.
Trong bóng tối, cô ngẩng đầu: “Lục Trạch Ngôn, chiều nay anh nói Tập đoàn Lục thị thiếu vài trăm tỷ nên anh trai anh mới tìm đến anh sao?”
“Không.”
Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng cô như dỗ trẻ con ngủ, giọng cũng cực kỳ dịu dàng: “Quá ít, chưa đủ để anh ta chịu cúi đầu.”
“Vẫn còn ít sao?” Cao Hạnh Hạnh nói giọng mỉa mai: “Với em đúng là không cùng một thế giới.”
Lục Trạch Ngôn khựng tay lại, mở mắt: “Hạnh Hạnh, đừng nói những lời như vậy.”
Cô bật cười, ngón tay chỉ ngực anh: “Tổng giám đốc Lục, chính anh là người nói câu đó.”
“……”
Cô tưởng anh quên rồi. Cao Hạnh Hạnh bắt đầu lôi chuyện cũ: “Hồi cấp ba anh từng nói chúng ta không phải người cùng một thế giới
Lục Trạch Ngôn thở dài.
“Anh sai rồi.” Anh nắm tay cô lên hôn nhẹ: “Anh sẽ đến thế giới của em, được không?”
“Còn tùy tâm trạng. Nếu tâm trạng em tốt thì sẽ thu nhận anh.”
Lục Trạch Ngôn siết cô chặt hơn, tiếp tục vỗ lưng: “Đợi đến khi anh ta không còn đường lui mới có thể chấp nhận điều kiện của anh.”
“Vậy là giờ anh đang chờ thời? Đợi anh ta tuyệt vọng?”
“Ừ.”
Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ, nói giọng chua chát: “Sao anh lại tin cô Cao xinh đẹp kia đến vậy? Còn bằng lòng chia cổ phần tập đoàn cho cô ấy?”
Tin tưởng sao?
Cũng không hẳn.
Anh và Trọng Duệ Chi có lợi ích chung, nếu một ngày lợi ích thay đổi, đường ai nấy đi cũng là điều bình thường.
Hiện tại, anh cần sự giúp đỡ từ nhà họ Trọng phía sau Trọng Duệ Chi.
Trọng Duệ Chi giúp anh, cũng cần lợi ích.
Nhiều năm qua hai người họ có chút tình nghĩa cùng hoạn nạn, nhưng họ đều hiểu, trong thế giới của họ, thứ tình nghĩa đó quá mong manh.
Nếu nói đến tình cảm e là sẽ mất ngủ, ngày ngày lo sợ bị phản bội.
Nên họ chưa từng nói đến chữ “tình”, chỉ nói đến “điều kiện”.
Lục Trạch Ngôn không biết tin tưởng là gì.
Thậm chí, sự thành thật với Cao Hạnh Hạnh cũng không phải vì chữ đó.
Với cô, chữ “chấp nhận” có lẽ phù hợp hơn.
Lục Trạch Ngôn tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giải thích: “Chia cổ phần là điều kiện.”
“Ồ.”
“Anh trai anh đưa ra ba phần năm cổ phần, anh, Lý Hàng và Trọng Duệ Chi mỗi người giữ một phần ba, trong nội bộ ba người kiềm chế lẫn nhau, bên ngoài, anh, Lý Hàng và Trọng Duệ Chi cũng kiềm chế lẫn nhau.”
“Cảm giác hơi hiểu rồi.” Cao Hạnh Hạnh buồn ngủ, giọng mềm mại: “Mọi người kiềm chế nhau, không bên nào hoàn toàn tin bên nào, nhưng lại có liên hệ, dù có ai có ý xấu cũng không làm gì được đúng không?”
“Gần đúng rồi.” Lục Trạch Ngôn cười khẽ.
Thực ra, nếu Lục Cẩn Hành, Trọng Duệ Chi và Lý Hàng cùng lúc phản bội anh…
Nhưng xác suất đó quá thấp, hiện tại thế cục này đã là phương án cân bằng tối ưu nhất mà anh nghĩ ra.
Người trong lòng khẽ cựa quậy, có vẻ buồn ngủ, Lục Trạch Ngôn ngừng vỗ lưng.
“Lục Trạch Ngôn, lần này anh ở lại được bao lâu?”
Không đợi anh trả lời, Cao Hạnh Hạnh lẩm bẩm: “Đợi đến khi anh trai anh tìm anh sao?”
“Ừ.”
“……”
Một lúc lâu, người trong lòng không còn động tĩnh.