Lục Trạch Ngôn đạp phanh ở đèn đỏ dưới chân núi, nghiêng đầu cười dịu dàng hơn cả ánh trăng nơi chân trời.
Anh xoa đầu cô: “Nói linh tinh gì vậy.”
Nhẹ nhàng đáp lại câu “chú ý an toàn” của cô.
Đèn đỏ chuyển xanh, xe lại tiếp tục lăn bánh.
Ánh mắt Cao Hạnh Hạnh rời khỏi khuôn mặt anh, trượt xuống cánh tay, rồi dừng lại ở mu bàn tay đang cầm vô-lăng.
Vết thương nơi đó đã đóng vảy, một mảng đen thẫm.
Vết thương đó, ngay lần đầu tiên tỉnh lại trong bệnh viện Cao Hạnh Hạnh đã thấy nhưng cô chưa từng hỏi.
Lục Trạch Ngôn rời đi vào một buổi sáng sớm.
Anh cần hạ cánh trước 8 giờ sáng theo giờ nước M, vì vậy tính toán thời gian bay, không muốn lãng phí dù chỉ một khắc.
Cao Hạnh Hạnh ngủ không sâu nhưng cô không mở mắt. Cô nghĩ Lục Trạch Ngôn sẽ như mọi lần, lặng lẽ rời đi mà không từ biệt.
Nhưng cô cảm nhận được đệm giường lún xuống, rồi bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt cô.
Cao Hạnh Hạnh trong cơn buồn ngủ mơ màng nghĩ: Trước đây anh đều hôn trán mình, hôm nay sao lại xoa mặt?
“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ nơi khóe mắt cô, giọng nói trong đêm yên tĩnh thật dịu dàng: “Mở mắt ra nào.”
Cao Hạnh Hạnh lật mí mắt nặng trĩu, thấy anh đang che ánh sáng giúp cô một cách chu đáo.
Cô chớp chớp mắt, giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trạch Ngôn rút tay ra, hiện lên trong tầm mắt Cao Hạnh Hạnh là một chiếc hộp đỏ, bên trong nằm một chiếc nhẫn kim cương.
Cao Hạnh Hạnh giật giật mi mắt, có phần ngẩn ngơ. Ngay sau đó mắt cô mở to, ngay cả nếp gấp mí cũng rõ ràng hơn.
Vừa định cử động vai cô đã bị Lục Trạch Ngôn nửa ôm ngồi dậy.
Cô nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn Lục Trạch Ngôn: “Cái này là gì vậy?”
“Chiếc nhẫn này tên là ‘Bó hoa hồng trong tay…” Yết hầu Lục Trạch Ngôn chuyển động, tay phải giấu ra sau lưng, khi đưa ra lại là một bó hoa hồng.
Cánh hoa chen chúc rực rỡ như lửa, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng.
Nửa khuôn mặt anh bị bó hoa che khuất, dịu dàng nói: “Làm vợ anh nhé.”
Cưới?
Kết hôn???
Cao Hạnh Hạnh nhìn Lục Trạch Ngôn trước mặt, bó hoa trước mặt và chiếc nhẫn trước mặt.
Vòng nhẫn được viền bằng đường chỉ vàng cuốn quanh như hạt châu, giá đỡ hoa văn như cánh hoa hồng, trông như bó hoa cầm tay trong lễ cưới, trên đó là viên kim cương tròn to đủ thu hút ánh nhìn.
Đây thật sự không phải là mơ chứ?
Một lúc lâu sau Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt, lẩm bẩm chỉ vào chiếc nhẫn: “Đẹp quá…”
“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn đẩy hộp nhẫn lại gần cô hơn chút nữa: “Đồng ý chứ?”
“Lục Trạch Ngôn, chẳng lãng mạn gì cả.”
“Về rồi anh sẽ bù.” Lục Trạch Ngôn hơi nhướn mí mắt: “Bây giờ, đồng ý không?”
Thấy anh đúng là có chút thúc giục, ánh mắt đầy mong chờ, Cao Hạnh Hạnh nhào vào ôm chặt lấy anh.
“Đồng ý! Đồng ý!” Cô cười: “Đồng ý là được rồi, sao còn làm phiền người ta đang ngủ chứ?”
Lục Trạch Ngôn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vai trùng xuống.
Cử động nhỏ ấy bị Cao Hạnh Hạnh bắt được, cô gối đầu lên vai anh, trêu: “Tổng giám đốc Lục, nãy giờ anh đang căng thẳng à?”
“Ừ, căng thẳng.”
Thật ra Lục Trạch Ngôn đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.
Nhưng khoảnh khắc cô mở mắt, ánh mắt chạm vào nhau, bao ký ức ùa về như thước phim quay chậm, những lời ngọt ngào chuẩn bị trước đều tan biến.
Lúc đó anh chỉ muốn cô đồng ý làm vợ anh.
Lục Trạch Ngôn lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của cô, như đang làm một việc thiêng liêng nhất.
Chiếc nhẫn lạnh buốt chạm vào da, Cao Hạnh Hạnh mới cảm nhận được rõ, hốc mắt đỏ lên.
“Anh nhớ nhé, chờ anh quay về, phải bù cho em… một màn cầu hôn… thật lãng mạn…” Âm cuối của cô hơi nghẹn ngào.
Lục Trạch Ngôn thấy tim đau nhói, ngẩng đầu cô lên, một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay anh.
Như dung nham đốt cháy lòng.
Rồi giọt thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Lục Trạch Ngôn dịu dàng hôn khô nước mắt cô, cuối cùng hôn nhẹ lên mí mắt.
Giọng anh cũng nghẹn lại, nếu nghe kỹ sẽ thấy chút van nài: “Chờ anh.”
Cao Hạnh Hạnh gật đầu.
Lần chia ly này thật khác mọi lần.
Họ đã chào tạm biệt thật tử tế.
Lục Trạch Ngôn đã nói rõ ràng hai chữ “chờ anh”.
Sau khi anh đi Cao Hạnh Hạnh không ngủ được, cô bật đèn ngủ đầu giường, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út và bó hoa hồng đặt bên cạnh.
Tuổi trẻ của cô cuối cùng cũng có câu trả lời trọn vẹn.
Cô biết, câu trả lời này không chỉ là do cô không từ bỏ mà còn nhờ vào một lòng can đảm của Lục Trạch Ngôn.
Những năm ấy cô muốn quên anh.
Nhưng càng muốn quên lại càng không thể, vừa đau khổ vừa đầy yêu thương.
Còn anh, luôn nỗ lực chạy về phía cô.
Anh lấy tình yêu làm áo giáp, cô đơn và lặng lẽ bước đi trên cây cầu độc mộc.
Không thể nói ai khổ hơn ai.
May mắn thay, cuối cùng cũng viên mãn.
Người ta thường nói tình yêu cần duyên phận, nhưng phần lớn tình yêu trên đời là hữu duyên vô phận.
Kết thúc viên mãn luôn cần có người không ngừng nỗ lực và kiên trì, dù phía trước đầy sương mù mịt mờ.
Cuộc tái ngộ của cô và Lục Trạch Ngôn không phải nhờ duyên phận.
Mà là sự cố gắng, là không từ bỏ, là kiên định, là dũng cảm.
Cao Hạnh Hạnh đứng dậy bước đến bên cửa sổ, bên ngoài có mưa phùn rơi nhẹ.
Mùa này, mưa luôn rả rích không ngớt.
Nhưng đường phố vẫn có những chiếc xe lao nhanh.
Mưa sẽ không ngăn ai rời đi, cũng sẵn sàng chào đón người trở về.
Trước khi đi Lục Trạch Ngôn dặn dò kỹ lưỡng Cao Hạnh Hạnh không được đi lại một mình.
Không chỉ vậy, ngay cả việc đi làm và tan ca đều có Tiểu Lý đưa đón.
Cao Hạnh Hạnh không phản đối, cô không muốn anh lo lắng, không muốn anh phân tâm.
Nếu bây giờ anh đang ở chiến trường thì cô sẽ là hậu phương vững chắc để anh không phải lo lắng.
Tối hôm đó cô tăng ca, về khách sạn tắm rửa xong đã hơn 11 giờ, cô nhận được tin nhắn WeChat Lục Trạch Ngôn báo an toàn đến nước M.
Nói chuyện vài câu Cao Hạnh Hạnh đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô theo thói quen nằm trên giường lướt điện thoại để tỉnh ngủ, thấy bản tin tài chính, mí mắt cô giật giật.
Một mẩu tin nhỏ cho biết cổ phiếu của Tập đoàn Lục thị lao dốc.
Cô vào nhóm tài chính quốc tế kiểm tra, quả nhiên có người bàn tán.
Nói rằng có vài cổ đông lớn dẫn đầu bán tháo, khiến thị trường hỗn loạn.
Cao Hạnh Hạnh thở dài, đi đánh răng.
Cô nghĩ, Lục Trạch Ngôn mới về chưa đầy 12 tiếng mà đã khiến mọi chuyện rối ren thế này?
Vậy bình thường cô còn đấu trí với anh cái gì cơ chứ?
Sau này kết hôn rồi chẳng phải hoàn toàn bị anh dắt mũi?
Cô súc miệng, nhăn mày thở dài.
Một tuần sau khi cổ phiếu Lục thị bị đóng sàn, Cao Hạnh Hạnh nhận được tin nhắn đậm mùi tám chuyện từ Tạ Trình.
Tạ Trình: [Lục Trạch Ngôn ngầu thật đấy]
Cao Hạnh Hạnh: [Cậu nói vụ Lục thị à?]
Tạ Trình: [Không]
Không à?
Vậy là gì?
Cao Hạnh Hạnh đang thắc mắc thì Tạ Trình gửi ảnh chụp một trang báo nước ngoài.
Cô từng thi TOEFL, nhưng như người ta nói, ba ngày không đụng là quên sạch.
Hơn nữa, cô lười đọc kỹ.
Cao Hạnh Hạnh: [Dịch đi]
Tạ Trình: [Anh ta cho Lục Chiêu vào đồn cảnh sát rồi]
Tim Cao Hạnh Hạnh chững lại, mở lại bài báo đọc kỹ, nội dung đại khái là vụ tai nạn xe của Lục Trạch Ngôn năm đó là do Lục Chiêu sắp đặt, hiện tại Lục Trạch Ngôn đã cung cấp bằng chứng khiến ông ta bị khởi tố.
Tin tài chính bị phong tỏa chặt chẽ, nhưng chuyện “bố hại con, con kiện bố” thì khó mà giấu nổi.
Vì vậy bài báo này được đăng trên chuyên mục giải trí, toàn những lời suy đoán, nói rằng đây là đấu đá nhà giàu, vu oan hãm hại.
Cao Hạnh Hạnh gõ phím rất nhanh.
Cao Hạnh Hạnh: [Chuyện đó là thật, vụ tai nạn của Lục Trạch Ngôn thật sự do bố anh ấy làm]
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy không vu oan]
Cao Hạnh Hạnh: [Cậu thử nghĩ xem, bao nhiêu năm qua anh ấy không truy cứu, tại sao giờ lại đưa ra?]
Cao Hạnh Hạnh: [Nửa tháng trước mình suýt bị bắt cóc, mình đoán cũng là do ông ta làm]
Tạ Trình trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Tớ có nói gì đâu, cậu giải thích gì vậy?”
Cô cũng gửi lại tin nhắn thoại: “Tin cậu gửi không phải có ý đó à?”
Cô biết, Tạ Trình không ưa Lục Trạch Ngôn đâu phải ngày một ngày hai.
“Haiz…” Tạ Trình thở dài: “Cao Hạnh Hạnh, Lục Trạch Ngôn là người đầy mưu lược, có bản lĩnh, anh ta hoàn toàn có thể từ từ xử lý. Bây giờ làm vậy, cộng với tình hình Lục thị, anh ta chém vào lợi ích của rất nhiều người.”
Cao Hạnh Hạnh nghĩ một chút, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Rất lâu sau Tạ Trình mới trả lời.
Tạ Trình: [Lục Trạch Ngôn rất yêu cậu]
Chỉ sáu chữ ngắn ngủi.
Sáng sớm, Cao Hạnh Hạnh dụi mắt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cô vuốt điện thoại, nhấn vào avatar xác nhận đúng là Tạ Trình, rồi gõ trả lời.
[Tạ Trình, cậu bị hack nick à?]
Trên đường đi làm cô nhận được tin nhắn của Tạ Trình.
Tạ Trình: [Lời hay không nói lần hai]
Cao Hạnh Hạnh: [Tạ Trình, tớ rất vui! Cảm ơn cậu!]
Tạ Trình: [Sến súa!]
Cô không giận chút nào, cũng không muốn cãi lại, còn gửi cho cậu ta 200 tệ bao lì xì.
Tạ Trình nhận rất nhanh, gửi lại sticker chắp tay cầu nguyện.
[Người tốt cả đời bình an!!!]
Với Cao Hạnh Hạnh, sự công nhận của Tạ Trình là có trọng lượng.
Những ngày cô âm thầm yêu Lục Trạch Ngôn, khi họ bắt đầu hẹn hò, Tạ Trình đều phản đối.
Giờ đây, cô có cảm giác như Lục Trạch Ngôn đã được gia đình mình chấp nhận.
Công việc của cô mọi thứ đều tốt, lão Trương cũng nói, sau khi hết hai năm sẽ điều cô sang bộ phận tổng hợp để làm văn phòng.
Lão Trương nói công việc bên đó khô khan, rườm rà, cần sự tỉ mỉ. Nhưng khi gọi cho Lục Trạch Ngôn, Cao Hạnh Hạnh lại cười rất tươi: “Cuối cùng không phải đi công tác nữa rồi.”
Cô cười rất vui nhưng có thể cảm nhận Lục Trạch Ngôn chỉ đang cố gắng phối hợp, bên anh rất rối.
Tin nhắn trả lời cũng không phân biệt ngày đêm.
Cô không hỏi tình hình bên anh thế nào, cũng ít thấy tin tức liên quan trên báo, ngay cả nhóm tám chuyện tài chính quốc tế cũng không còn bàn tán.
Cô đoán, tin tức chắc đã bị phong tỏa hoàn toàn.
Giữa tháng 4 Cao Hạnh Hạnh được lão Trương phái đi đàm phán gia hạn hợp đồng với khách sạn quốc tế Tuần Phong.
Dự án này là dự án đầu tiên cô được nhận hoa hồng.
Nhanh thật, sắp hết hạn hai năm, giờ đã đến lúc bàn chuyện gia hạn rồi.
Cô chuẩn bị tài liệu, gọi điện cho thư ký của tổng Giám đốc Lương để hẹn lịch.
Bên đó biết rõ thân phận và mục đích của cô thì nói không cần quá khách sáo, hợp tác với ngân hàng RS rất vui vẻ, lần này trực tiếp mang hợp đồng đến là được.
Còn nói tổng giám đốc Lương đang ở khách sạn Ngọc Hòa, đến thẳng đó là được.
Cô mang hợp đồng và tài liệu, bắt taxi đến khách sạn quốc tế Tuần Phong, thư ký tổng giám đốc Lương đích thân xuống đón.
“Cô Cao, mời cô ngồi chờ một chút.” Cô thư ký dịu dàng đưa trà: “Tổng giám đốc Lương đang họp video, khoảng mười mấy phút nữa là xong.”
“Cảm ơn, cô cứ bận việc đi.”
Cô ngồi một mình trong phòng trà, mở laptop xem tài liệu.
Rồi cô gặp người mà cô rất không muốn gặp.
Là Đồng Giai.
Đồng Giai mặc bộ vest xanh đậm, buộc tóc đuôi ngựa kiểu Hàn. Dáng người cô ta nhỏ nhắn nên mặc vậy cũng không có khí thế, trông vẫn dịu dàng thanh tú.
Đồng Giai thấy Cao Hạnh Hạnh cũng ngẩn ra.
Hai người nhìn nhau hai giây rồi tránh ánh mắt.
Cao Hạnh Hạnh tiếp tục nhìn vào màn hình, Đồng Giai lấy cốc nước rồi rời đi.
Sau khi chờ gần nửa tiếng, Cao Hạnh Hạnh nhìn đồng hồ nhiều lần, rồi thư ký mới bước vào phòng trà.
Sắc mặt cô ấy có phần phức tạp: “Cô Cao, xin lỗi.”
“Có chuyện gì vậy? Tôi không vội, có thể đợi.”
“Không phải…” Thư ký hơi cúi đầu: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lương không định hợp tác với bên ngân hàng cô nữa.”
“!!!” Cao Hạnh Hạnh thấy chuyện chuyển biến quá đột ngột: “Xin hỏi… là vì lý do gì?”
Thư ký ghé sát lại: “Chuyện này khó nói lắm.”
Lúc cô ôm laptop bước vào thang máy, không nhịn được nghĩ, rõ ràng mọi chuyện vẫn tốt, sao đột ngột lại thay đổi?
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán hôm nay, là gặp Đồng Giai.
Chẳng lẽ cô ta vẫn còn liên quan đến tổng giám đốc Lương?
Nhưng dù thế thì họ đâu có thù oán gì, cô ta không cần phải giở trò vậy chứ?
Hay là vì Kỳ Lạc, yêu quá hóa hận?
Thang máy đến tầng một, cửa từ từ mở ra, Cao Hạnh Hạnh vỗ trán tự trào: Sao càng nghĩ càng thấy như phim cung đấu thế này?
Cô hơi bực, lúc đi ra còn khoe khoang với đồng nghiệp, giờ về tay trắng chắc sẽ bị trêu rồi.
Đang nghĩ thì phía sau vang lên tiếng gọi: “Hạnh Hạnh—”
Cô quay đầu lại, thấy Đồng Giai đang đi giày cao gót bước tới.
Miệng cô ta vẫn nở nụ cười đặc trưng, đến gần hỏi: “Uống cà phê không?”