Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 85



Sau khi Cao Hạnh Hạnh chuyển đến phòng nghiệp vụ tổng hợp, ngày nào cô cũng tăng ca.

Dù sao thì “quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa”, huống chi, cô còn chẳng phải là quan.

(“quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa” có nghĩa là người mới nhậm chức thì thường muốn lập công, thể hiện năng lực)

Cô rất thích tăng ca.

Bởi vì sau khi trải qua những cơn ác mộng tỉnh giấc giữa đêm khuya tĩnh lặng, cô phát hiện ra, sau khi mệt mỏi rã rời, giấc ngủ lại trở nên thật ngon.

Thấy sắp đến tám giờ, Cao Hạnh Hạnh bắt đầu hoàn thành nốt công việc.

Diệp Tử vẫn ở phòng ban cũ, lần này cô ấy đi công tác khá lâu, hôm nay mới về Ngọc Hòa, hai người hẹn cùng nhau ăn tối.

Diệp Tử lái xe đến đón Cao Hạnh Hạnh, cô ấy mua một chiếc xe điện nhỏ nhắn, trên nóc xe trang trí hai cái tai mèo, nội thất bên trong toàn màu hồng.

Chiếc xe đáng yêu như chính chủ nhân của nó.

Cao Hạnh Hạnh vừa lên xe Diệp Tử liền tắt nhạc, ngón tay gõ gõ lên chiếc vô lăng màu hồng của mình: “Hạnh Hạnh, muốn đi đâu ăn tối?”

“Sao thế? Trúng số à?”

“Vừa ký được hợp đồng dự án, chắc tiền hoa hồng cũng không ít đâu!”

“Vậy thì chúc mừng cậu trước nhé.” Cao Hạnh Hạnh cài dây an toàn: “Tìm đại chỗ nào ăn đi, tớ đói chết đi được rồi đây này.”

Diệp Tử lúc này mới khởi động xe: “Chẳng phải tớ đã bảo cậu là tớ về Ngọc Hòa sẽ hơi muộn, bảo cậu ăn chút gì lót dạ trước sao?”

“Thì chẳng phải muốn để bụng rỗng để đánh chén cậu một bữa ra trò sao?”

“Được rồi, vậy hôm nay dẫn cậu đi ăn một bữa sang chảnh.”

Lúc Cao Hạnh Hạnh xuống xe, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, vậy mà cô lại cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh trong nháy mắt.

Bởi vì nơi Diệp Tử đưa cô đến ăn chính là “Mộng Phù Sinh”.

Diệp Tử khoác tay cô đi vào, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Chỗ này lần trước đối tượng xem mắt của tớ đưa tới, vừa đẹp vừa ngon, giá lại trên trời, hôm nay cậu cứ yên tâm mà chặt chém đi.”

Cảm nhận được lòng bàn tay Cao Hạnh Hạnh đổ mồ hôi, Diệp Tử quay đầu lại: “Cậu sao thế?”

Cao Hạnh Hạnh còn chưa kịp đáp lời, Diệp Tử đã lo lắng sờ trán cô: “Sao cậu lại toát mồ hôi thế này? Môi cũng trắng bệch cả rồi? Sắc mặt trông tệ quá.”

Cao Hạnh Hạnh: “Chắc là đói thôi.”

Diệp Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa đi được hai bước, một nhân viên phục vụ đã tiến tới: “Cô Cao, vẫn chỗ cũ ạ?”

Cao Hạnh Hạnh gượng cười một cách khó coi rồi gật đầu.

Sau khi ngồi xuống, gọi món xong, Diệp Tử mới hỏi: “Cậu từng đến đây rồi à? Thường xuyên đến sao?”

“Có một thời gian, tớ hay đến đây với bạn trai.”

Cao Hạnh Hạnh bắt chước tư thế rót trà cho người khác của Lục Trạch Ngôn để rót cho Diệp Tử, mới phát hiện ra, tư thế này làm cổ tay rất mỏi, cô làm không được tốt lắm.

Diệp Tử nhấp một ngụm trà: “À? Bạn trai cậu á? Lâu lắm rồi không thấy! Nếu không phải vì chiếc nhẫn trên tay cậu, tớ còn tưởng hai người chia tay rồi cơ đấy!”

“… Anh ấy đang đi công tác ở nước M.”

“Tớ đùa thôi mà! Đúng rồi!” Diệp Tử lôi điện thoại từ trong túi ra: “Dự án lần này của tớ là BNile, một thương hiệu trang sức cao cấp đặt làm riêng, họ định vào thị trường trong nước, lần này tớ gặp được một một bậc thầy thiết kế nổi tiếng trong giới Hoa kiều.”

“Rồi sao?”

Diệp Tử mở thư viện ảnh trên điện thoại, bên trên là bản phác thảo của một chiếc nhẫn: “Cậu xem này, có phải rất giống chiếc nhẫn trước đây của cậu không?”

Cao Hạnh Hạnh chỉ liếc mắt một cái đã chắc chắn, đây chính là bản vẽ thiết kế của “Liên Lý Chi”!

Diệp Tử: “Bậc thầy đó nói sửa đi sửa lại mấy lần khách hàng mới chịu, khách còn yêu cầu chiếc nhẫn mang ý nghĩa ‘một đời một kiếp’.”

Rõ ràng Cao Hạnh Hạnh vừa nhìn thấy tấm biển “Mộng Phù Sinh” đã toát mồ hôi lạnh.

Vậy mà bây giờ, cô lại vô cùng bình tĩnh.

Cô chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

“Cậu chỉ ‘Ừm’ thôi á? Chẳng lẽ đây không phải bạn trai cậu đặt sao? Hay là tớ nhớ nhầm?”

“Là anh ấy đặt.” Cao Hạnh Hạnh tự rót thêm trà cho mình: “Nhưng bây giờ tớ thấy anh ta đúng là một tên khốn!”

Một đời một kiếp?

Lúc đó anh còn chưa tỏ tình cơ mà, đã lên kế hoạch một đời một kiếp với mình rồi ư?

Nhưng nghĩ lại, Lục Trạch Ngôn dường như vẫn luôn như vậy, dịu dàng lịch lãm chỉ là vẻ bề ngoài của anh, anh vốn là một tay thợ săn có mục tiêu rõ ràng, ra tay không chút nương tình với con mồi.

Nhưng mà, cái một đời một kiếp này của anh, cũng thật quá ngắn ngủi rồi.

Diệp Tử mặt đầy vẻ hóng chuyện: “Giận dỗi nhau à? Yêu xa mà, bình thường thôi.”

Cao Hạnh Hạnh cười cười, không nói gì.

“Đây không phải trọng điểm!” Diệp Tử chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí: “Có phải cậu… từng làm mất chiếc nhẫn này không?”

Tay Cao Hạnh Hạnh khựng lại, nước trà tràn qua khóe miệng.

Cô lấy giấy lau đi: “Sao cậu biết?”

“Nguyên tắc của bậc thầy này là ‘độc nhất vô nhị’, tác phẩm dưới tay ông ấy phải là duy nhất trên thế giới này. Ông ấy nói, vị khách hàng này đến tìm ông, nói rằng người yêu của anh ấy làm mất nhẫn, muốn đặt làm lại một chiếc.”

“Rồi sao nữa?”

“Bậc thầy tất nhiên không đồng ý, đó là nguyên tắc.”

Cao Hạnh Hạnh có chút sốt ruột: “Cậu đừng úp mở nữa, nói đi.”

Diệp Tử chậm rãi nhấp ngụm trà, đưa ly qua, Cao Hạnh Hạnh lại rót thêm cho cô.

Diệp Tử lúc này mới kể, ban đầu ông ấy từ chối thẳng thừng, nhưng vị khách kia kiên trì tới tận nơi mỗi ngày, giúp ông sắp xếp bản vẽ, chăm chút viết lời mô tả cho từng thiết kế. Bị làm khó cỡ nào cũng không nản chí, cứ thế đến khi làm ông ấy hài lòng.

Cuối cùng ông ấy bằng lòng phá vỡ nguyên tắc vì vị khách này, không phải vì bị sự kiên trì bền bỉ của anh ta làm cảm động.

Mà là vì sự chân thành.

Vị khách hàng này chưa bao giờ dùng tiền bạc hay các thủ đoạn khác để gây áp lực cho ông, mà chỉ rất chân thành cầu xin sự giúp đỡ.

Ông nhìn thấy những lời giải thích mà vị khách này viết cho bản vẽ đều tràn đầy tình yêu, bị sự chân thành lo lắng người yêu không vui của vị khách này làm cảm động.

Diệp Tử: “Lúc bậc thầy đó kể nghe buồn cười lắm, nhưng tớ cứ tự động thay bằng khuôn mặt đóa hoa cao lãnh kia của nhà cậu tớ suýt nữa không nhịn được mà hét lên ngay tại chỗ là tớ biết, tớ biết nam nữ chính của câu chuyện này, Hạnh Hạnh, cậu có biết tâm trạng của tớ lúc đó không? Lãng mạn chết đi được.”

Lúc này, đồ ăn được dọn lên.

Diệp Tử kết lại một câu: “Hạnh Hạnh, bạn trai cậu thật sự rất yêu cậu đó.”

Ngón tay Cao Hạnh Hạnh mân mê chiếc nhẫn đang đeo, khẽ nói: “Anh ấy chỉ là đồ lừa đảo.”

Diệp Tử đang ăn, không nghe rõ: “Cái gì cơ?”

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, cũng bắt đầu ăn.

Nhưng trong lòng cô vẫn thầm nghĩ.

Lục Trạch Ngôn còn nói là tìm lại được nhẫn, còn nói một đời một kiếp, còn nói muốn kết hôn với cô, còn nói đợi anh.

Toàn là dối trá, tên khốn kiếp!

Một cuối tuần đầu tháng tám, Kì Lạc đến Ngọc Hòa, lôi cô đi xem nhà.

Kể từ khi công việc của cô ổn định, Cao Dương đã nói muốn mua cho cô một căn nhà ở Ngọc Hòa, thúc giục cô tự đi xem.

Cao Hạnh Hạnh từ chối, cũng không để trong lòng, kết quả là Kì Lạc đích thân đến.

Kỳ Lạc muốn cô sớm dọn vào ở, nên đã liên hệ với một trung tâm môi giới bất động sản, tìm mua nhà cũ.

Hai ngày cuối tuần, họ đã xem không ít căn, cuối cùng cũng chọn được một căn khá ưng ý.

Lúc môi giới muốn kiểm tra thông tin, Cao Hạnh Hạnh đọc số chứng minh thư của mình.

Chiều thứ hai, Cao Hạnh Hạnh vừa ngủ trưa dậy liền thấy tin nhắn dài từ công ty môi giới nhà đất gửi đến, đại khái nói rằng dưới tên Cao Hạnh Hạnh đã có một căn nhà, cho nên về phương diện thuế trước bạ sẽ khác so với lúc ban đầu bàn bạc.

Cao Hạnh Hạnh vừa tỉnh ngủ, tùy đầu óc còn hơi choáng váng nhưng cô rất chắc chắn mình hoàn toàn chưa từng mua nhà.

Chẳng lẽ người nhà giấu cô mua rồi?

Cao Hạnh Hạnh gọi điện cho Kì Lạc, Kì Lạc nói không có.

Cao Hạnh Hạnh suy đoán, chắc chắn là thông tin cá nhân của cô bị đánh cắp, có kẻ chiếm lợi của cô, chiếm mất suất mua căn nhà đầu tiên của cô.

Cô lập tức báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát điều tra, nói rằng dưới tên cô đúng là có nhà, ở ngay gần công ty cô.

Cao Hạnh Hạnh xin nghỉ phép, lập tức cùng cảnh sát đến khu nhà đó.

Đó là một biệt thự rất cao cấp, loại một tòa một hộ, khoảng cách giữa các tòa rất xa.

Phải biết rằng, khu vực này là nơi đất đai đắt đỏ nhất Ngọc Hòa, giữa một nơi tấc đất tấc vàng thế này mà lại xây biệt thự kiểu lãng phí diện tích như vậy.

Cao Hạnh Hạnh thoáng nghĩ, thảo nào lại phải chiếm suất mua căn nhà đầu tiên của cô, hai điểm phần trăm thuế trước bạ này cũng đủ cho người bình thường sống cả đời rồi.

Sau khi trình bày mục đích với quản lý khu nhà, bên quản lý cho biết cần liên hệ với chủ đầu tư khu nhà.

Cuối cùng một đám đông người kiểm tra đủ loại giấy tờ thủ tục suốt cả buổi chiều.

Cảnh sát đưa ra kết luận, không có vấn đề gì cả. Hơn nữa căn nhà đúng là đứng tên cô, quyền sở hữu hoàn toàn thuộc về cô, kẻ lừa đảo không ngốc đến thế, bảo cô hãy suy nghĩ kỹ lại.

Cũng chính lúc này, tim Cao Hạnh Hạnh khẽ run lên khi nghĩ đến Lục Trạch Ngôn.

Nếu là Lục Trạch Ngôn mua cho cô, vậy thì xem như hợp lý.

Cao Hạnh Hạnh lại hỏi thăm một lượt, biết được căn nhà này được mua vào năm ngoái, còn việc trang trí hoàn thành vào đầu năm nay.

Lúc đó bên quản lý có theo quy trình kiểm tra xem an toàn các thứ có đạt tiêu chuẩn hay không.

Thông tin chỉ có vậy, không còn gì khác.

Sau khi Cao Hạnh Hạnh cảm ơn mọi người, cô đi đến “căn nhà của cô”.

Là một cô gái trẻ bên quản lý đi cùng cô.

Căn biệt thự nhỏ ba tầng, tường ngoài là đá xây màu vàng nhạt có góc chuyển, cửa sổ đều là hình vòm, tổng thể trông vừa trang nhã lại vừa khí thế.

Nhưng khoảng sân trước biệt thự lại trơ trụi, chẳng có gì cả.

Cô gái quản lý nói: “Ở đây không có người ở, chúng tôi cũng chỉ có thể giúp dọn dẹp sạch sẽ, sau khi cô dọn vào ở có thể sửa sang thành vườn hoa nhỏ ở đây, sẽ rất đẹp ạ.”

“Ừm… được.”

Đi đến cửa chính, là khóa mật khẩu.

Cao Hạnh Hạnh thấy khó xử.

Cô gái quản lý biết tình hình của Cao Hạnh Hạnh, vội nói: “Thưa cô, chúng tôi có thể giúp cô cung cấp giấy tờ chứng minh, sau đó mời người đến tháo khóa ạ.”

“Được, cảm ơn.” Cao Hạnh Hạnh suy nghĩ một chút: “Tôi có thể ở lại đây một mình một lát không?”

“Tất nhiên là được ạ, đây là nhà của cô mà.” Cô gái quản lý lúc này mới rời đi.

Cao Hạnh Hạnh vẫn còn hơi hoảng hốt, cô không bỏ ra một đồng nào, thật sự không cảm thấy đây là nhà của mình.

Huống chi, cô còn đang bị khóa ở ngoài cửa.

Cô nhìn khóa mật khẩu, nhập ngày sinh của mình vào.

Giọng nói máy móc vang lên: “Mật khẩu sai.”

Cao Hạnh Hạnh nghĩ ngợi, lại nhập ngày sinh của Lục Trạch Ngôn.

Giọng nói máy móc lại vang lên: “Mật khẩu sai.”

Cao Hạnh Hạnh lại nghĩ, không lẽ Lục Trạch Ngôn còn chưa cài mật khẩu, vẫn là mật khẩu mặc định?

Cô lại nhập sáu số “8”, sáu số “0”, vẫn sai.

Mặt trời đã lặn, những đám mây nơi chân trời còn sót lại chút sắc màu cuối cùng, ngọn đèn đá bên cạnh biệt thự sáng lên.

Cao Hạnh Hạnh ngồi trên bậc thềm đá trước cửa vùi đầu vào đầu gối.

Cô đột nhiên nhớ lại, vào một cuối tuần nào đó, cô và Lục Trạch Ngôn cuộn mình trên sofa trong khách sạn xem phim.

Lúc đó biển số xe của nam chính trong phim là dãy số “8” liền nhau, thế là cô hỏi Lục Trạch Ngôn tại sao số điện thoại và biển số xe lại cố chấp với số “6” và “7” như vậy.

Lục Trạch Ngôn giữ lấy cằm cô, hôn cô một cái rồi mới nói: “‘7’ không phải là con số may mắn của em sao?”

Cao Hạnh Hạnh lập tức nhíu mày, hỏi lại: “‘7’ là số may mắn của em? Sao em không biết?”

Lục Trạch Ngôn nhắc cô, năm đó lúc cô trò chuyện với Hồ Miêu, chính cô đã nói số may mắn là “7”.

Cao Hạnh Hạnh cười đến chảy cả nước mắt: “Lục Trạch Ngôn, em nói bừa thôi mà, sao anh còn nhớ đến tận bây giờ?”

Sau đó, cô lại trợn mắt há mồm, nâng mặt anh lên cắn môi anh: “Vậy ‘6’ không phải là số may mắn của Hồ Miêu sao? Chẳng lẽ anh cũng thích Hồ Miêu?”

Tay Lục Trạch Ngôn luồn vào vạt áo cô, môi in lên cổ cô, giọng điệu nhuốm màu tình tứ: “Sáu là anh.”

Lời yêu anh thì thầm bên tai cô dường như mới chỉ là ngày hôm qua.

Cao Hạnh Hạnh hoàn hồn, đứng dậy đi đến trước cửa chính, nhập “666777”.

Âm thanh máy móc nhắc nhở: “Mật khẩu sai.”

!!!

Thử lại, sáu số “6”.

Thử lại, sáu số “7”.

Vẫn sai mật khẩu!

Cao Hạnh Hạnh tức giận đá liên tiếp mấy cái vào cửa lớn, tiếng “ầm ầm” vang lên, đến hạt ngọc trai trên đôi giày bệt của cô cũng bị đá rơi mất.

Cao Hạnh Hạnh nhặt hạt ngọc trai lên, định bụng mang về dán lại.

Cô quay đầu lại, hung hăng chửi một câu: “Lục Trạch Ngôn, anh mà về đây em nhất định cắn chết anh!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com