Ngón tay của Lục Trạch Ngôn lạnh hơn má cô nhiều, khiến cô không thể lờ đi hành động thân mật đột ngột của anh.
Ban đầu chỉ là một ngọn lửa nhỏ, giờ như dung nham phun trào, không gì trên thế giới này có thể ngăn cản.
Cô khẽ gọi tên anh: “Lục Trạch Ngôn.”
Lục Trạch Ngôn như không nghe thấy, đưa quyển truyện tranh lại cho cô rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, em sắp không kịp giờ lên lớp tự học buổi tối rồi.”
Cao Hạnh Hạnh thấy hơi khó hiểu, giờ mới mấy giờ đâu? Cô cũng đứng dậy: “Vẫn còn sớm mà.”
Như thể được khích lệ, Cao Hạnh Hạnh bước lên: “Em có chút nhịn không nổi rồi.”
“…” Lục Trạch Ngôn nhìn cô hai giây, giơ tay chỉ phía sau cô: “Nhà vệ sinh ở đằng kia.”
Cao Hạnh Hạnh mặc kệ: “Sinh nhật em còn mười hai ngày nữa, em không muốn chờ nữa.”
“…”
“Anh cũng nhìn ra rồi đúng không? Em thích anh.”
Câu này thốt ra không hề lúng túng như cô tưởng, ngược lại như trút được tảng đá đè nặng trên ngực, cả hơi thở cũng trở nên dễ dàng.
Lúc này cổ chỉ cảm thấy nắng chói chang, gió nhẹ dễ chịu và tiếng ve kêu râm ran.
Người trước mắt đẹp đến mức khó tin.
Lục Trạch Ngôn dịu dàng nhìn cô: “Cảm ơn em đã thích tôi.”
Cao Hạnh Hạnh cảm nhận được ý từ chối, cô hếch mũi: “Em đâu định yêu đương ngay đâu, em chỉ muốn đặt cọc trước thôi, đặt trước được không?”
Nói xong, mắt cô tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Anh không có tư cách để được đặt cọc trước. Lục Trạch Ngôn khẽ thở ra: “Không được.”
Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức không giống một lời từ chối.
Cao Hạnh Hạnh lùi một bước, ngẩng cằm nói lớn: “Vậy thì xếp hàng đi! Anh cho em xếp lên trước một chút được không?”
Hơi giống kiểu mặc cả.
Lục Trạch Ngôn không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy có chút đáng yêu.
Anh cân nhắc trong lòng rồi nói thẳng: “Cao Hạnh Hạnh, tôi không thể tự quyết định người mình sẽ kết hôn.”
Im lặng hai giây.
“Anh định cưới em à?” Cao Hạnh Hạnh kinh ngạc, cô chỉ định đặt trước một suất yêu đương thôi mà.
Tiến triển thế này sợ là tên lửa cũng không theo kịp.
Lục Trạch Ngôn bật cười khẽ. Bầu không khí đột nhiên trở nên nhẹ nhàng và hòa hợp.
Anh bước đến bàn đá, giúp cô cầm truyện rồi đổi cách diễn đạt: “Anh không thể tự chọn người yêu.”
“Vớ vẩn…” Cao Hạnh Hạnh liếm môi, nuốt lại lời thô tục: “Anh nói thế ai mà tin được? Không tự chọn người yêu thì ai chọn hộ anh? Nguyệt lão à? Anh không tìm được lý do gì thực tế hơn chút à? Ví dụ như em không xinh, tính cách không dễ thương chẳng hạn…”
“Em rất xinh.” Lục Trạch Ngôn ngắt lời cô: “Tính cách cũng rất đáng yêu.”
Cao Hạnh Hạnh cắn môi, cúi đầu đưa ra kết luận: “Vậy em thấy anh cũng khá thích em đấy.”
Lục Trạch Ngôn nhìn đôi mắt cụp xuống của cô, hàng mi dài rõ ràng, ánh hoàng hôn phủ lên chúng một lớp vàng.
Anh bước tới: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu: “Em biết anh sắp về nước M mà, em tính cố gắng học để đi du học bên đó.”
“Không phải cứ cố gắng là được.”
“Không thử sao biết không được?”
“Sự cố gắng của em chẳng có ý nghĩa gì cả, đừng phí công nữa.”
“Em…”
“Anh đưa em về trường.” Lục Trạch Ngôn ngắt lời Cao Hạnh Hạnh.
Ánh mắt anh trầm xuống, giọng cũng trầm theo.
Cao Hạnh Hạnh thấy anh thực sự không vui nên im lặng. Dù sao giờ cô cũng giống như đang đấu khẩu với anh, cố thuyết phục một người không thích mình phải thích mình.
Hơi thiếu chính trực.
Trên đường đi cả hai người đều không nói gì.
Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn bỏ qua niềm vui khi đi cùng Lục Trạch Ngôn, trong đầu cô soạn đi soạn lại những lời muốn nói, đến cổng trường cô tuôn ra hết một lượt.
“Lục Trạch Ngôn, thật ra em muốn nói với anh từ lâu rồi. Anh còn nhớ cuộc thi Hóa lần trước không? Anh bảo không thắng được thì tốn công làm gì? Nhưng chưa thử sao biết không thắng? Hồ Miêu được giải rồi, anh đâu nghĩ cậu ấy giỏi thế chứ? Biết đâu lúc đó chúng ta thử một lần, không nói nhất, nhưng nhì hoặc ba thì có thể lắm chứ. Còn chuyện em thích anh, em nỗ lực là việc của em, liên quan gì tới anh? Em còn chưa thấy có vấn đề gì mà anh đã nói nỗ lực của em không có ý nghĩa, bảo em đừng phí công, sao anh bi quan vậy? Anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao đã ra vẻ nhìn thấu nhân sinh như ông già rồi?”
Cao Hạnh Hạnh không để cho Lục Trạch Ngôn nói gì, lấy lại quyển truyện từ tay anh rồi lấy nó vỗ nhẹ vào ngực anh: “Quyển truyện này rất hợp với anh, anh tự mà suy ngẫm đi.”
Lục Trạch Ngôn nhìn bóng lưng Cao Hạnh Hạnh, cảm thấy cô đi có chút khó khăn, như thể tay được giải phóng thì chân lại muốn bước lệch.
Khi anh trở lại căn tứ hợp viện thì đã đến giờ cơm.
Chú Lý bày món cho anh.
“Cậu chủ hôm nay vui lắm à?”
Lục Trạch Ngôn cười, nhẹ giọng: “Ừ, bị dạy dỗ một trận.”
“Ông chủ gọi điện cho cậu à?”
Lục Trạch Ngôn lắc đầu: “Bị một cô gái nhỏ dạy dỗ.”
“Là cô Cao phải không.”
Lục Trạch Ngôn thu lại nụ cười, nhìn chú Lý một cái.
Lúc này anh mới nhận ra, sự khác biệt của anh dành cho Cao Hạnh Hạnh, người khác đã nhận ra cả rồi.
Vậy nên giờ anh đang nhắc nhở chính mình.
“Hôm nay bà chủ gọi điện cho tôi, nói đã giục cậu ba lần, hôm nay cậu không nghe máy của bà ấy.”
Sắc mặt Lục Trạch Ngôn đã không còn cảm xúc, đó là biểu cảm thường thấy nhất của anh: “Ngày 30 tháng sáu sẽ về.”
Chú Lý không nói gì thêm.
Tay Lục Trạch Ngôn gắp thức ăn bỗng dừng lại: “Đồ kia đâu? Làm xong chưa?”
“Là hàng đặt riêng nên hơi lâu chút, chắc tuần sau mới gửi tới.”
Lục Trạch Ngôn âm thầm tính thời gian, rõ ràng rất chắc chắn nhưng anh vẫn tính lại lần nữa.
“Reng——reng——” điện thoại rung lên.
Chú Lý nghe máy xong, ghé tai nói nhỏ với anh vài câu.
Anh lập tức đứng dậy: “Đặt vé máy bay.”
Sau khi tra chuyến bay, cuối cùng anh vẫn chọn bay riêng, dù vậy, khi hạ cánh cũng đã là mười hai tiếng sau.
Tần Nguyệt tự sát, lần này là nhảy lầu từ tầng bốn nhảy xuống.
Đây không phải lần đầu cô ấy tự sát.
Nửa năm trước anh đã nghe nói cô từng cắt cổ tay nhưng được cứu. Cũng vì thế mà Lục Cẩn Hành đi đâu cũng đưa cô theo.
Trên thực tế, Lục Cẩn Hành đã cho cô tất cả mọi thứ ngoại trừ danh phận một người vợ.
Nhưng dường như cô không chấp nhận được.
Lần đầu Lục Trạch Ngôn gặp Tần Nguyệt là khi anh còn nhỏ, ký ức lờ mờ, chỉ nhớ cô là một cô gái hay cười.
Tay cầm que kem rẻ tiền, hỏi anh có muốn ăn không.
Sau này cũng gặp vài lần.
Rồi đến khi Lục Cẩn Hành vì cô mà chống lại gia đình, anh không còn thấy cô nữa.
Sau đó Lục Cẩn Hành kết hôn rồi không về nhà nữa.
Lần nữa gặp lại là ở căn tứ hợp viện ở Hoài Ngọ, lúc Lục Cẩn Hành pha trà cho cô.
Nhan sắc không đổi nhưng tinh thần hoàn toàn khác, khiến anh lúc đó cũng sững sờ một lúc mới nhận ra là cô.
Lục Trạch Ngôn tựa vào ghế, cùng Lục Cẩn Hành chờ đợi.
Hơn hai tiếng sau cửa phòng phẫu thuật mới mở.
Anh vội đứng dậy đỡ lấy Lục Cẩn Hành đang tê chân đang đứng không vững.
Bác sĩ nói tạm thời giữ được mạng nhưng chấn thương quá nặng, không biết sẽ gây ra biến chứng gì.
Và… có thể, sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Chỉ là cách nói uyển chuyển, thực chất như tuyên án tử hình.
Tay Lục Cẩn Hành run rẩy, cả thân thể nặng nề đè lên người Lục Trạch Ngôn.
Một lúc sau Tần Nguyệt được đẩy ra.
Cô nằm đó, đầu được cố định bởi thiết bị không rõ tên, tay chân cắm đầy ống truyền và máy móc.
Lục Trạch Ngôn lại nhớ dáng vẻ cô cầm kem hỏi anh ăn không.
Rất giống lúc Cao Hạnh Hạnh cầm bánh mai hoa mời anh nếm thử.
Có lẽ vì nửa năm nay ở Hoài Ngọ.
Có lẽ vì lời ông nội nói trước khi mất.
Có lẽ vì chính anh đã mệt mỏi, chán chường.
Dù sao thì nói chưa từng rung động là giả, nhưng lúc này, chút mầm mống đó cũng tan biến sạch.
Cái giá quá đắt.
Lục Trạch Ngôn ở bên Lục Cẩn Hành vài ngày, chắc chắn anh ấy không nghĩ quẩn nữa mới gọi lại cho Lục Chiêu.
Lục Chiêu đáp vài câu qua loa, nghe ra ông ấy đang họp chiến lược, không rảnh.
Lạnh nhạt như thế Lục Trạch Ngôn cũng không cảm thấy gì vì đã quen rồi.
Những ngày bên cạnh Lục Cẩn Hành anh gần như không ngủ, về nhà nằm hai ngày mới thấy khá hơn chút.
Anh ngồi trước bàn học, có một hộp quà trên đó.
Anh lơ đãng, không biết đó là gì, nhưng nếu không phải của anh thì cũng chẳng ai dám đặt trên bàn này.
Anh dùng ngón tay mở khóa, bên trong là một chiếc hộp nhỏ.
Lộng lẫy mà vô dụng.
Anh nhíu mày mở nốt hộp nhỏ bên trong, là một sợi dây chuyền.
Mặt dây hình hoa hướng dương, chính giữa là một viên kim cương vàng lấp lánh.
Viên kim cương này anh mua ngẫu nhiên trong một buổi đấu giá, chủ yếu là nể mặt người ta, sau đó vẫn luôn ở chỗ anh.
Kim cương hơn chục carat, ban đầu có hình vuông nhưng Lục Trạch Ngôn yêu cầu mài thành hình tròn, khiến nghệ nhân khi đó thốt lên tiếc nuối.
Không còn cách nào, khi đó trong đầu anh hiện lên hình ảnh Cao Hạnh Hạnh vác hai bông hướng dương, cảm thấy màu sắc viên kim cương này rất hợp, nên bảo làm theo yêu cầu.
Lục Trạch Ngôn nhấc sợi dây chuyền lên.
Nó rất đẹp.
Đẹp hơn bản vẽ nhiều.
Hy vọng cô sẽ thích món quà sinh nhật này.
Lục Trạch Ngôn đặt dây chuyền xuống rồi cầm tấm thiệp trong hộp quà, mặt thiệp mạ vàng, in dòng chữ “Born to the sun”.
Anh tính theo múi giờ, còn bốn ngày nữa là sinh nhật Cao Hạnh Hạnh.
Anh không phải người thất hứa.
Cũng không phải là không thể về kịp.
Chỉ là… không muốn đem hy vọng đến cho cô gái rạng rỡ ấy.
Cô gái rạng rỡ nên đứng dưới ánh mặt trời chứ không phải nằm trên giường bệnh lạnh lẽo với đủ loại thiết bị duy trì sự sống.
Lục Trạch Ngôn rút tấm thiệp mạ vàng ra đặt vào ngăn kéo, lấy một tờ giấy việt thư, viết mấy dòng chữ Trung rồi gấp lại, bỏ vào hộp quà, đóng lại.
Anh ngẩng đầu thấy quyển truyện tranh trẻ em, màu sắc tươi sáng nổi bật lạc lõng trên bàn học.
Lúc đó anh về gấp, hành lý chưa kịp thu dọn nhưng lại thuận tay mang theo quyển truyện này.
Anh cầm lên lật xem, lại nhớ đến dáng vẻ Cao Hạnh Hạnh đọc truyện.
Cô khi đọc đến một câu, giọng hơi ngập ngừng.
—— Dũng khí là… gửi thiệp tình yêu cho người mình thầm thịch, còn ký tên thật.