Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 97



Trong dịp Tết, gia đình cháu gái nhỏ Tiểu Tinh Tinh của Cao Hạnh Hạnh đến chơi. Cả nhà định đi chùa Vân Đỉnh thắp hương lễ Phật. Tiểu Tinh Tinh không muốn đi mà chỉ muốn đến công viên giải trí. Thế là người lớn trong nhà giao Tiểu Tinh Tinh cho Lục Trạch Ngôn và Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh nào biết trông trẻ? Huống chi là đứa trẻ tám tuổi đang ở giai đoạn vừa hoạt bát lại vừa ngang bướng. Bình thường cô chơi cùng bé nửa tiếng đã là giới hạn rồi.

Cao Hạnh Hạnh dặn trước Lục Trạch Ngôn: “Lục Trạch Ngôn, hôm nay sẽ là một ngày vô cùng mệt mỏi, anh chuẩn bị tâm lý đi, biết đâu sẽ sụp đổ đấy.”

Lục Trạch Ngôn dịu dàng cười, xoa đầu cô an ủi: “Sẽ không đâu.”

Cao Hạnh Hạnh thầm thở dài trong lòng, anh chưa gặp tiểu ma vương thôi.

Ở công viên giải trí, mặc dù họ đã mua vé VIP, nhưng vì lượng người đông trong dịp Tết nên vẫn phải xếp hàng.

Tiểu Tinh Tinh trò nào cũng muốn chơi, còn xảy ra tình trạng đang xếp hàng giữa chừng đột nhiên lại hứng thú với vòng quay ngựa gỗ bên cạnh, mè nheo đòi đi xếp hàng vòng quay ngựa gỗ.

Cao Hạnh Hạnh không có nhiều kiên nhẫn, đầu óc càng bị lũ trẻ xung quanh làm cho sắp nổ tung.

Lục Trạch Ngôn lại không hề có chút nóng nảy nào, anh ngồi xổm xuống nắm tay Tiểu Tinh Tinh giảng giải, nói rằng trò này đã xếp hàng được một nửa rồi, chơi xong trò này rồi sẽ đến vòng quay ngựa gỗ.

Nhưng Tiểu Tinh Tinh nào chịu nghe đạo lý lớn, cô bé lắc bím tóc, dậm chân: “Không chịu, không chịu!”

Cao Hạnh Hạnh đứng một bên, vẻ mặt hả hê chờ xem Lục Trạch Ngôn sụp đổ thế nào, thì thấy anh bế Tiểu Tinh Tinh lên rời khỏi hàng.

Cao Hạnh Hạnh không thích ngồi vòng quay ngựa gỗ, ngoài chóng mặt ra chẳng có cảm giác gì khác. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, tay quấn sợi dây trắng của quả bóng bay, nhìn chằm chằm hai người trên vòng quay ngựa gỗ.

Trong tiếng nhạc thiếu nhi vui tươi, gương mặt ai nấy đều nở nụ cười hạnh phúc. Cao Hạnh Hạnh đột nhiên cảm thấy, cho dù sau này con gái của họ có nghịch ngợm phá phách cũng không cần sợ, vì Lục Trạch Ngôn sẽ là một người bố rất tốt.

Sau buổi trưa Tiểu Tinh Tinh đã mệt lử, chìa tay ra đòi Lục Trạch Ngôn bế. Vừa được bế lên tay chưa đầy hai phút đã buông thõng tay chân ngủ thiếp đi.

Cao Hạnh Hạnh tức giận khẽ chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh của bé: “Nhóc con nghịch ngợm! Nếu không phải thấy cháu xinh, sớm đã cho ăn đòn rồi!”

Đến bãi đỗ xe Cao Hạnh Hạnh ngồi vào hàng ghế sau đón lấy Tiểu Tinh Tinh. Lục Trạch Ngôn cẩn thận cởi áo khoác cho Tiểu Tinh Tinh, gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu bé ra rồi mới đi lái xe.

Cao Hạnh Hạnh sờ bàn tay mềm mại của Tiểu Tinh Tinh: “Lục Trạch Ngôn, trông trẻ có vui không?”

Vừa hay gặp đèn đỏ, Lục Trạch Ngôn quay nửa người lại: “Đây là lần đầu tiên anh đến công viên giải trí.”

Mí mắt Cao Hạnh Hạnh khẽ run, tim hơi rung động.

Lục Trạch Ngôn cười một cái: “Rất vui.”

Đợi xe chạy được một đoạn Cao Hạnh Hạnh mới nhận ra mà lên tiếng: “Mấy năm nữa anh có thể thường xuyên đưa con gái chúng ta đến chơi.” Không đợi Lục Trạch Ngôn đáp lời, Cao Hạnh Hạnh đã nhếch môi cười: “Để anh chơi cho đã!”

Lục Trạch Ngôn khẽ đáp lại cô, giọng vô cùng cưng chiều: “Ừm.”

“Lục Trạch Ngôn, anh dỗ được Tiểu Tinh Tinh, thật sự siêu lợi hại!”

Giọng anh thong thả: “Không còn cách nào khác, người khó dỗ hơn còn dỗ được mà.”

Cao Hạnh Hạnh lập tức hiểu ý, nhíu mày giả vờ trách móc: “Anh nói gì thế?”

“Tối qua không phải còn giận anh sao?”

Cao Hạnh Hạnh sững lại một chút, tai nóng bừng, theo bản năng che tai Tiểu Tinh Tinh đang ngủ say: “Anh đừng nói mấy lời lưu manh như vậy.”

Lục Trạch Ngôn nhìn động tác của Cao Hạnh Hạnh qua gương chiếu hậu, cảm thấy buổi chiều đầy nắng ấm dù có chút se lạnh này chính là hiện thân của hai chữ “hạnh phúc”.

Sau Tết, tin tức về Lục thị lan truyền khắp Thái Bình Dương, tràn ngập mọi nơi.

Nhiều công ty con của Lục thị sụp đổ lại bị Trọng thị thâu tóm.

Nhưng Cao Hạnh Hạnh lại nghe được từ Tạ Trình mấy chuyện tám nhảm về việc Lý Hàng hưởng lợi.

Cô không hiểu rõ khúc mắc bên trong, cũng không muốn hiểu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trầm ngâm liếc nhìn Lục Trạch Ngôn thêm vài cái.

Mà Lục Trạch Ngôn lại như không hề hay biết những tin tức này, bận rộn với công việc của công ty mới. Anh vừa phải lo việc công ty mới vừa phải lo chuyện kết hôn.

Ví dụ như, lấy giấy chứng nhận kết hôn trước.

Cao Hạnh Hạnh không biết nghe được từ đâu, nói rằng kết hôn ở Ireland là không thể ly hôn. Lục Trạch Ngôn cầu còn không được, cô gái này muốn trói chặt anh, anh cũng muốn trói chặt cô gái này cả đời.

Do vấn đề quốc tịch nên Lục Trạch Ngôn bận rộn đủ loại giấy tờ chứng minh, điền đơn đăng ký hẹn lịch các thứ, bận rộn gần hai tháng trời mới phát hiện ra Ireland hoàn toàn có thể ly hôn. Nhưng anh không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của Cao Hạnh Hạnh, vẫn dụ cô đến Ireland để đăng ký kết hôn.

Cứ thế loay hoay, thời gian đã đến tết Thanh Minh. Lục Trạch Ngôn đưa Cao Hạnh Hạnh về căn tứ hợp viện ở Hoài Ngọ ngắm mùa hoa ngô đồng.

Năm 2022.

Năm nay, họ không còn bỏ lỡ mùa hoa của nó nữa.

Hai người ngồi bên bàn đá, trên bàn bày mấy loại bánh ngọt. Lục Trạch Ngôn biết Cao Hạnh Hạnh không thích vị chát của trà nên đã chuẩn bị trà hoa có vị ngọt thanh. Động tác của anh không nhanh không chậm, ngón tay giữ lấy ấm trà tử sa, dòng trà rót vào chén vô cùng dịu dàng đẹp mắt.

Thời gian như quay trở lại năm đó, cô ở đây đọc cho anh nghe bài viết nhỏ về dũng khí, anh cũng pha trà cho cô. Lúc đó hoa ngô đồng đã qua mùa, gió thổi qua liền rụng xuống rơi trên đầu anh. Rồi anh nói với cô: Em lỡ mất mùa hoa rồi.

Bây giờ vẫn có cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng hoa ngô đồng đang độ nở rộ, vững vàng đứng trên cành cây đung đưa.

Lục Trạch Ngôn chạm vào tay Cao Hạnh Hạnh: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Trong miệng cô vẫn còn bánh ngọt mềm mịn, nói không rõ ràng.

Đây là một buổi chiều tươi đẹp, nếu như Lục Cẩn Hành không đến.

Đây là lần đầu tiên Cao Hạnh Hạnh gặp Lục Cẩn Hành. Lục Cẩn Hành trong truyền thuyết.

Trong tưởng tượng của Cao Hạnh Hạnh, anh ta hẳn là người đầy khí phách, cao ngạo tự phụ, nhưng lại không phải. Anh ta cao gần bằng Lục Trạch Ngôn, dáng người thẳng tắp, trông rất ưa nhìn.

Cô ngây người nhìn anh ta đến quên cả chào hỏi.

Đợi Lục Cẩn Hành đi đến gần cô lại quay đầu đi, không muốn chào hỏi anh ta.

Cao Hạnh Hạnh đứng dậy, phủi vụn bánh trên tay: “Buồn ngủ rồi, em đi ngủ trưa một lát.”

Cô để lại nơi này cho hai người họ, nhưng nằm trên giường lại không ngủ được. Lăn qua lộn lại một lúc lâu, khi nghe thấy tiếng bước chân mới đặt điện thoại xuống giả vờ ngủ.

Lục Trạch Ngôn bước vào định giúp cô cất chiếc điện thoại bên gối đi để tránh cô nằm đè lên khó chịu. Vừa chạm vào, điện thoại nóng hổi.

Anh cười cười, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua má cô: “Ngày mai đi tảo mộ ông nội, em có muốn đi không?”

Cao Hạnh Hạnh không mở mắt.

Lục Trạch Ngôn lại nói: “Anh trai anh cũng sẽ đi.”

Cao Hạnh Hạnh lúc này mới mở mắt, nhanh nhẹn ngồi dậy, đôi môi mỏng mấp máy, muốn hỏi, không phải anh ta đã phản bội anh sao? Anh tha thứ cho anh ta rồi à? Anh định quay về giúp anh ta sao?

Nhưng cô đều không hỏi ra lời, chỉ gật đầu đáp một chữ: “Đi.”

Cao Hạnh Hạnh không nói gì cả, nhưng Lục Trạch Ngôn lại có thể đoán được suy nghĩ của cô. Anh nắm lấy tay cô: “Yên tâm.”

Ngày hôm sau, thời tiết ứng với câu thơ: Thanh minh thời tiết vũ phân phân (Tiết thanh minh mưa bụi bay bay).

Lục Trạch Ngôn một tay cầm ô, nửa ôm lấy vai Cao Hạnh Hạnh, một tay vững vàng nắm lấy tay cô. Lúc rẽ Cao Hạnh Hạnh liếc thấy chiếc ô đều che về phía cô, vai anh đã ướt đẫm. Cô định nhắc Lục Trạch Ngôn, lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của Lục Cẩn Hành ở phía sau chếch sang.

Ánh mắt đó, nói thế nào nhỉ? Là bi thương, hay trống rỗng? Không nói rõ được.

Cao Hạnh Hạnh thu lại tầm mắt, lạnh giọng: “Lục Trạch Ngôn, anh mà để bị bệnh, anh chết chắc rồi.”

Lục Trạch Ngôn nắm lấy tay cô cố ý gãi nhẹ: “Chết kiểu gì?”

Cao Hạnh Hạnh tức giận rút tay ra véo eo anh. Tay cô lại bị anh nắm lại: “Cẩn thận, đừng giẫm trượt ngã.”

Anh vừa nói xong chân Cao Hạnh Hạnh liền loạng choạng một cái, dọa Lục Trạch Ngôn căng cứng cả cơ bắp. Nhưng cô gái này vẫn còn cười vô tâm vô phế. Lục Trạch Ngôn chỉ cảm thấy, ừm, sợ đến toát mồ hôi, nước mưa trên vành ô rơi xuống cũng không còn lạnh nữa.

Cao Hạnh Hạnh cứ nghĩ mộ ông nội Lục Trạch Ngôn sẽ rất lớn, không ngờ chỉ là một khoảng nhỏ lẫn vào giữa vô số ngôi mộ khác trong nghĩa trang, không có gì đặc biệt. Cũng phải thôi, dù người ta khi còn sống thế nào, sau khi chết đi đều giống nhau, cả người lẫn hộp tro cốt chỉ còn lại vài cân.

Trên đường về mưa đã tạnh, còn hửng lên chút nắng. Lục Trạch Ngôn đi lấy xe, Cao Hạnh Hạnh và Lục Cẩn Hành đứng đó đợi. Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn Lục Cẩn Hành mấy lần, cảm thấy không tự nhiên liền quay người đi.

Cô đột nhiên nhìn thấy một bông hoa loa kèn đỏ rực bên đường. Cô chạy tới, chân trượt một cái liền ngã phịch xuống đất, cách lớp quần áo dày cùi chỏ vẫn đau điếng.

Lục Cẩn Hành đi tới đỡ cô dậy, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu: “Không sao ạ.”

Cảm giác của Lục Cẩn Hành rất giống Lục Trạch Ngôn, đều có một loại khí chất quý tộc lịch lãm bẩm sinh. Cao Hạnh Hạnh lại đột nhiên nhớ đến Tần Nguyệt, mối tình đầu từng được anh ta yêu thương rồi lại bị bỏ rơi trong bệnh viện.

Anh ta không giống Lục Trạch Ngôn!

Cao Hạnh Hạnh rút bàn tay đang được Lục Cẩn Hành đỡ ra, vẫn đi tới hái bông hoa loa kèn đó.

Lục Trạch Ngôn lái xe về liền thấy áo khoác và quần của Cao Hạnh Hạnh đều ướt sũng. Anh xuống xe đi tới, mày nhíu chặt lại. Mà cô gái này còn vô tâm vô phế túm lấy vạt áo trên vai anh, đưa một bông hoa tới: “Lục Trạch Ngôn, anh hút thử xem.”

Lục Trạch Ngôn: “???”

Không đợi Lục Trạch Ngôn nói gì Cao Hạnh Hạnh đã đưa bông hoa chạm vào môi anh. Lục Trạch Ngôn cũng nghe lời há miệng hút một cái, vị ngọt.

“Ngọt không?” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Ngọt.”

Lục Trạch Ngôn cởi áo khoác của mình ra: “Nghĩ đến bãi đỗ xe có vũng nước nên không cho em đi theo, kết quả vẫn bị ngã.”

Áo khoác của Cao Hạnh Hạnh bị cởi ra, lại được khoác lên chiếc áo khoác lớn còn ấm áp của anh. Cô chớp chớp mắt, giả vờ tức giận: “Anh đang trách em à?”

“Đâu dám?” Lục Trạch Ngôn liếc cô một cái, cài từng chiếc cúc áo cho cô: “Anh trách trời hôm nay mưa.”

Cao Hạnh Hạnh bật cười thành tiếng: “Không đến mức! Không đến mức!”

Chiều hôm đó Lục Cẩn Hành liền rời đi. Anh ta đi rồi Lục Trạch Ngôn cũng bằng lòng nói với Cao Hạnh Hạnh vài câu. Đại ý là Lục Cẩn Hành bây giờ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhiều người trong tập đoàn vốn đã dao động nay lại càng lập trường rõ ràng chèn ép anh ta, anh ta hy vọng Lục Trạch Ngôn có thể quay về giúp mình.

Lục Trạch Ngôn cuối cùng nói: “Anh cứ nghĩ anh ta sẽ còn thuyết phục anh thêm mấy ngày nữa.”

Cao Hạnh Hạnh chớp chớp mắt, nói đùa: “Chắc anh ta bị em dọa chạy mất rồi, em toàn lườm anh ta thôi!”

Câu nói này làm Lục Trạch Ngôn bật cười, còn xoa đầu cô liên tục đáp: “Ừ, chắc là vậy.”

Trên chuyến tàu cao tốc về Ngọc Hòa Cao Hạnh Hạnh đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy Lục Cẩn Hành và Tần Nguyệt yêu nhau, rất ngọt ngào. Nhưng cô chỉ từng gặp Tần Nguyệt một lần bên ngoài phòng bệnh ở bệnh viện, lúc đó Tần Nguyệt đã hoàn toàn tiều tụy, không nhìn rõ mặt mũi. Cho nên cô căn bản không biết Tần Nguyệt trông như thế nào.

Suy nghĩ này khiến Cao Hạnh Hạnh trong mơ cố gắng tìm kiếm dung mạo của Tần Nguyệt. Sau đó, cô nhìn thấy Tần Nguyệt trông giống hệt mình.

Cao Hạnh Hạnh sợ hết hồn, lại nhìn sang Lục Cẩn Hành, rồi thấy khuôn mặt Lục Cẩn Hành từ từ biến hóa thành Lục Trạch Ngôn.

Cao Hạnh Hạnh đột ngột mở mắt thở hổn hển mấy hơi, rồi nhìn thấy cảnh đồng quê liên tục lùi lại ngoài cửa sổ tàu, còn ngón tay cô đang được Lục Trạch Ngôn đan chặt mười ngón. Lục Trạch Ngôn ngủ rất say.

Cao Hạnh Hạnh lau mồ hôi trên trán. Cũng chính lúc này, trong đầu cô lóe lên ánh mắt của Lục Cẩn Hành vô tình bắt gặp trong cơn mưa bụi. Khoảnh khắc đó, chắc hẳn anh ta đã nghĩ đến tình yêu đã qua. Có lẽ vì quá lâu không gặp lại tình yêu nên đã quên mất rồi. Lại bị đột nhiên nhắc nhở nên gợi lên hồi ức.

Lục Cẩn Hành dù sao cũng là người từng vì yêu mà sống chết đòi sống chết. Cho nên, anh ta rất rõ ràng — bất kể đưa ra điều kiện gì, cũng không thể khiến Lục Trạch Ngôn quay về nữa.

Vì vậy, anh ta rời đi.

Cho nên, anh ta đã đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com