Sao không nói ngay lúc ấy luôn đi, chẳng phải tốt hơn sao? - Bởi vì ta thích để cho cô ngoan ngoãn chờ đợi.
- Đông Cung đáp lại. - Hứ, ta không nói chuyện với ngươi nữa! Nói rồi Dung Ly giận dỗi quay mặt qua chổ khác, nàng vén bức màng che cửa sổ trên xe sang một bên, ngắm cảnh ven vệ đường.
Không thèm chú ý đến Đông Cung nữa.
Nàng nghĩ thầm: "Chắc bây giờ hắn đang nghĩ mình trẻ con lắm, cả mưa mà cũng không biết là gì.
Nếu không giả vờ giận dỗi, chắc mình sẽ bị chọc xấu hổ đến chết mất..." Nhìn thấy Dung Ly trong dáng vẻ như thế này, trong lòng Đông Cung chợt phì cười, chàng chưa bao giờ thấy một yêu nữ đáng yêu như thế này.
Dựa theo những gì chàng nghe từ người khác và xem trong văn thư, yêu quái chỉ biết giết hại người vô tội, gây náo loạn nhân gian, ai mà ngờ thực tế lại như thế này, khác xa những gì họ nói, rõ ràng trăm nghe không bằng mắt thấy, cô gái này có vẻ thật thú vị! [Vài canh giờ sau] Lúc này trời cũng đã xế chiều, mây đen trên bầu trời cứ âm u mãi, nhưng vẫn chưa chịu đổ mưa.
Con đường đi xung quanh ngày càng vắn vẻ, có lẽ vì người ta nghĩ rằng trời sắp có mưa to gió lớn nên không ai dám đi ngoài đường, cộng thêm đây là vùng ngoại thành nên ít cư dân sinh sống cũng phải thôi. Bên trong xe ngựa, cả Đông Cung và Dung Ly đều thiếp đi, chắc có lẽ vì quá mệt.