Ta nghĩ dòng suối ở đây chắc cũng phải có thượng nguồn đúng không nhỉ? Hay là tí nữa ăn xong ta và cô cùng đi ngược dòng lên đấy thử xem có tìm được gì không.
Họa may tìm ra được cách thoát khỏi nơi này, cũng có thể tìm ra nguyên nhân sự nhiễm độc của các thảo mộc ở đây.
Cô nghĩ sao? - Hmm...!cũng được đấy.
Nhưng mà vết thương ngay hông của ngươi sao rồi? Đã lành hết chưa? - Cũng tạm ổn rồi, không đáng lo ngại lắm đâu. Nói xong, cả hai nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi cùng nhau dựa trên hướng chảy của con suối, men theo bờ mà đi ngược dòng lên thượng nguồn.
Đường đi cũng không mấy trắc trở và khúc khuỷu, chỉ là cảnh vật ngày càng lạ.
Càng đi về thượng nguồn, ánh sáng càng không rõ dần, rừng cây dày đặc cản đi những tia nắng cộng thêm âm khí nặng nề, cứ như là đường xuống âm ti vậy. ...!Vài canh giờ sau... Lúc này cả hai bọn họ cũng đã đi được khá xa, nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ này, Dung Ly liền nép sát Đông Cung hơn, nàng sợ sẽ có chuyện gì xảy ra bất chợt rồi lại lạc mất chàng.
Sau một lúc, Dung Ly nói:
- Ngươi có cảm giác ở đây có âm khí nặng nề không? Ta...!ta sợ quá... Đông Cung lúc này vẫn giữ bình tĩnh, chàng đáp: - Không sao đâu, trong người ta có pháp bảo hộ thân, sẽ không có gì xảy ra đâu.
Cô cứ đi cạnh ta, đừng chạy ra xa là được. - Ừm... Một lúc sau, cả hai đến một nơi xung quanh toàn là những khối không khí màu đen bay lơ lửng, những vật này giống hệt như những thứ mà hai người đã gặp phải lúc rơi xuống.