Luôn Bên Cạnh Anh

Chương 143



Lục Duy Khiêm trào phúng: "Tôi nói dối cô để làm gì? Tôi được lợi gì? Hiện tại cô đã trở nên nhơ nhuốc như thế này, tôi cần phải lừa gạt một ả đàn bà dơ bẩn như cô à? Tôi, chỉ đơn thuần muốn thông báo cho cô biết, người phụ nữ mà cô ghét nhất đã trở về rồi."

 

Lục Duy Khiêm nhếch môi, đáy mắt hiện lên vẻ âm u, hắn cười khẩy nói tiếp:

 

"Lạc Mạn, tôi đã gặp Lạc Yên, qua 5 năm nhưng cô ấy không hề già đi chút nào, cô ấy rất đẹp, làn da trắng nõn tự nhiên, cả nốt ruồi trên đuôi mắt cô ấy cũng là tự nhiên nốt, so với cô ấy, Lạc Mạn cô đúng là chẳng đáng một sợi lông chân."

 

Lạc Mạn ghét nhất là những lời như thế này, từ nhỏ đến lớn cô ta đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, những lời kích thích của Lục Duy Khiêm đã thành công chọc giận Lạc Mạn.

 

Lạc Mạn không màng sự có mặt của tất cả mọi người, như phát điên hét lên: "Lục Duy Khiêm, anh câm miệng ngay cho tôi! Câm miệng! Câm miệng!"

 

Lục Duy Khiêm giống như muốn đổ thêm dầu vào lửa, Lạc Mạn phản ứng kích động như vậy, hắn càng không muốn dừng lại: "Thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cô nhìn xem bây giờ cô là bộ dạng gì, nói dễ nghe thì cô đi đóng phim người lớn, nói khó nghe thì khắp người cô toả ra mùi của một con điếm."

 

"Cô nghĩ bản thân hơn ai? Cô vẫn còn cho rằng cô ưu việt hơn em gái mình? Không! Lạc Mạn à, từ nhỏ đến lớn, cô luôn không thể vượt qua Lạc Yên."

 

"Cô biết không? Lạc Yên hiện tại xinh đẹp lắm, vẻ đẹp của tri thức, vẻ đẹp của trí tuệ, tôi nghe nói cô ấy ở nước ngoài còn là người sáng lập nên một công ty giải trí có tiếng tăm và địa vị nhất nhì đất nước đó, Lạc Mạn, nếu đổi lại là cô thì cô có làm được không?"

 

"Không cần tôi nói tiếp nhỉ? Cô biết bản thân dơ bẩn như thế nào rồi chứ?"

 

Lạc Mạn tức giận, vô thức cắn chặt môi đến bật máu, giọng nói như rít ra từ trong kẽ răng, sát ý hoà cùng tiếng rên rỉ: "Lục Duy Khiêm, những lời ngày hôm nay anh hãy nhớ kĩ, sẽ có ngày tôi khiến anh phải hối hận."

 

Nói xong, Lạc Mạn tắt ngang máy.

 

Lục Duy Khiêm cười tươi nhìn màn hình điện thoại, thật tuyệt vời! Hắn rất thích cảm giác này! Thế giới này vốn nên hãm hại nhau như vậy, hắn muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, rắc rối hơn chút nữa.

 

Sau này còn rất nhiều thời gian để chơi, Lục Duy Khiêm không gấp, hắn thích nhìn Lạc Yên giãy dụa một chút.

 

Năm đó hắn thích Lạc Yên nhưng còn cố kỵ Âu Dực, bây giờ hắn đã mất tất cả, ngoại trừ cái mạng này, hắn cũng không còn gì để mất nữa, hắn muốn Lạc Yên thuộc về mình một lần.

 

....

 

Biệt thự Âu gia.

 

Âu Dực lái xe thẳng vào gara, anh mở cửa xe chờ Lạc Nhất Tiêu bước xuống trước, sau đó bế Lạc Yên vào phòng khách.

 

Âu Dực dừng lại ở chân cầu thang, quay người dặn dò với người hầu đang lau cửa kính: "Chút nữa cô chuẩn bị cho thằng bé một phòng, tôi đưa thiếu phu nhân của các cô lên phòng trước."

 

Tiểu Hạnh cung kính gật đầu, chờ Âu Dực đi rồi, cô ta mới kinh ngạc trố mắt nhìn.

 

Thiếu phu nhân... Trở về rồi?

 

Sau năm năm bỏ đi, thiếu phu nhân rốt cuộc cũng quay về rồi sao...? Bọn họ không còn phải chịu đựng sự lạnh lẽo đến từ cậu chủ nữa phải không?

 

Tiểu Hạnh mừng rỡ, vội vàng nhắn tin lên group chat của người giúp việc trong nhà Âu Dực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạnh Hạnh Hạnh: [Mọi người ơi, thiếu phu nhân trở về rồi!]

 

Điềm Điềm: [Thiếu phu nhân... Ý cô là Lạc Yên tiểu thư?]

 

Hạnh Hạnh Hạnh: [Đúng vậy, ngoài cô ấy ra thì đâu còn ai khác đâu chứ.]

 

Tương Tiểu Tương: [Cô ấy thế nào rồi?]

 

Hạnh Hạnh Hạnh: [Rất xinh đẹp, không có dấu hiệu của tuổi tác, so với Lạc Mạn quả thật là ưu tú gấp ngàn lần.]

 

Điềm Điềm: [Đương nhiên, cô ấy vẫn luôn ưu tú hơn Lạc Mạn, năm đó mắt cậu chủ có vấn đề mới bị Lạc Mạn giăng bẫy, trách nhầm Lạc Yên tiểu thư.]

 

Tiểu Tư: [Đúng rồi, nhắc đến Lạc Mạn mới nhớ, năm đó Lý Hân là người do Lạc Mạn cài vào, giở không ít thủ đoạn không minh bạch với Lạc Yên tiểu thư hết lần này đến lần khác, may mà sau này cậu chủ điều tra ra, nếu không để cô ta ở trong nhà này lại càng thêm nguy hiểm.]

 

Hạnh Hạnh Hạnh: [Quên nói điều này, ngoài Lạc Yên tiểu thư ra thì người trở về cùng cậu chủ còn có một người khác nữa, là một cậu nhóc khoảng bốn đến năm tuổi, rất đáng yêu, đường nét khuôn mặt lẫn khí chất đều giống với cậu chủ đến tám chín phần.]

 

Tiểu Tư: [Cái gì... Có nét giống với cậu chủ? Chẳng lẽ là...]

 

Hạnh Hạnh Hạnh: [Là có tin vui đấy, cậu nhóc đó chắc là con trai của cậu chủ và thiếu phu nhân rồi, cậu chủ còn bảo tôi chuẩn bị phòng cho nhóc con nữa.]

 

Tiểu Tư: [Trời ơi, tôi thật sự hồi hộp c.h.ế.t mất, không biết tiểu thiếu gia sẽ như thế nào đây...]

 

Hạnh Hạnh Hạnh: [Sáng mai gặp liền biết, bây giờ tôi đi chuẩn bị phòng cho tiểu thiếu gia, tạm biệt.]

 

Nếu Âu Dực biết đến sự tồn tại của nhóm chat này, hẳn là sẽ tức đến mức đuổi việc hàng loạt.

 

Tiểu Hạnh cất điện thoại lại vào túi quần, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhìn Lạc Nhất Tiêu đang lạnh mặt, khẽ nói: "Tiểu thiếu gia, cậu ở đây chờ tôi chuẩn bị phòng nhé? Sẽ nhanh thôi."

 

Tiểu thiếu gia cao lãnh gật đầu.

 

Tiểu Hạnh muốn ngất, aaaaaa, không ngờ tiểu thiếu gia lại đáng yêu đến mức này!

 

Lạc Nhất Tiêu đang giả vờ lạnh lùng, nếu cậu biết suy nghĩ của Tiểu Hạnh, chắc chắn vẻ mặt sẽ rất khó coi.

 

...

 

Phòng ngủ.

 

Âu Dực bế Lạc Yên vào phòng, trong suốt quá trình di chuyển, cô yên tĩnh nằm trong lòng anh, khuôn mặt không biết bị rượu hay cái gì làm cho đỏ ửng, nhìn qua thật sự rất mê người.

 

Âu Dực không dám nhìn tiếp, nỗi nhớ nhung suốt 5 năm qua đâu phải là nhỏ? Anh sợ nếu cứ tiếp tục nhìn cô trong bộ dạng này, anh sẽ không nhịn được mà hôn cô, rồi làm một số chuyện khác với cô.

 

Âu Dực đã cố gắng khắc chế, nhưng Lạc Yên vốn nằm yên tĩnh lại bất ngờ mở mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh, cô kéo khuôn mặt anh lại gần, đôi môi dần dần tiến sát, dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Âu Dực, Lạc Yên điểm nhẹ lên môi anh một cái.

 

"Môi anh mềm thật đấy..."