Chú Chu tài xế gật đầu.
Lạc Yên quay người bước đi, Lạc Nhất Tiêu biết mẹ mình một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó ngăn cản, cậu cũng không cố chấp nữa, nhưng cậu phải tìm cách để cứu mẹ khi mẹ thật sự gặp chuyện.
Nhìn thân thể nhỏ bé còn chưa trưởng thành của mình, Lạc Nhất Tiêu mím môi, cậu ước cậu lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, chứ không phải là muốn nhưng không có cách nào như hiện tại.
Lạc Nhất Tiêu cúi thấp đầu, cân nhắc một lúc, cậu nói với chú Chu: "Ông ơi, con có thể mượn điện thoại chơi trò chơi điện tử không ạ?"
Tài xế nhà Âu Dực rất thích trẻ con, Lạc Nhất Tiêu lại rất lễ phép, ông không chút do dự mà đồng ý ngay.
Dù sao thì thiếu phu nhân chỉ nhờ ông trông coi thằng bé, cũng không cấm thằng bé dùng điện thoại.
Lạc Nhất Tiêu nhận lấy điện thoại từ tay chú Chu, khẽ mỉm cười cảm ơn.
Đầu năm nay đang dấy lên trào lưu dùng điện thoại mới ra mắt của hãng apple, tài xế cũng vậy, điện thoại mà ông đang dùng là iphone 12 pro max, kiểu dáng rất đẹp.
Lạc Nhất Tiêu từng dùng điện thoại của mẹ nên không có gì khó khăn, cậu thuần thục mở máy ra, tìm trong danh bạ tên của Âu Dực.
Lạc Nhất Tiêu tuy rằng chưa đủ tuổi đến trường tiểu học nhưng những năm ở nước M, Lạc Yên đã sớm dạy cho cậu bé quy luật sử dụng bảng chữ cái thông thường và một số phép toán của tiểu học.
Lạc Nhất Tiêu kế thừa gen của Âu Dực và Lạc Yên nên rất thông minh, học một hiểu mười, cứ như vậy Lạc Yên dạy cho cậu bé đến kiến thức những môn tự nhiên của bậc trung học cơ sở, có thể nói rằng trình độ hiện tại của Lạc Nhất Tiêu sánh ngang bằng với học sinh lớp 7 hiện nay.
Nhờ đó, cậu tìm ra cái tên "cậu chủ" trong danh bạ ở điện thoại bác tài xế một cách dễ dàng.
Lạc Nhất Tiêu bấm gọi, năm giây sau, đầu dây bên kia kết nối, truyền vào tai cậu là một giọng nói trầm thấp dễ nghe:
"Chú Chu, có chuyện gì vậy?" Âu Dực hỏi.
Lạc Nhất Tiêu cất giọng đáp: "Chú ơi, mẹ con đang gặp nguy hiểm, chú có thể..."
Âu Dực còn chưa nghe cậu nói hết câu đã gấp gáp hỏi lại: "Nhất Tiêu, con nói gì? Mẹ con đang gặp nguy hiểm?"
"Vâng ạ..."
"Hiện tại con đang ở đâu?"
"Khu nhà Vạn Cư ạ."
"Được, chú sẽ đến ngay."
Có được câu đảm bảo của Âu Dực, Lạc Nhất Tiêu mới thoáng yên tâm.
Cậu quay đầu định trả điện thoại cho chú Chu, lại nhận được ánh mắt phức tạp từ ông.
Bây giờ Lạc Nhất Tiêu mới nhớ ra, cậu mượn điện thoại của chú Chu với lý do là chơi điện tử, bây giờ lại ngay trước mặt người ta gọi cho người khác.
Nói dối cũng quá lộ liễu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc Nhất Tiêu gãi đầu cười ngại ngùng: "Con xin lỗi, con đã nói dối ông, cũng vì con quá lo lắng cho mẹ thôi ạ."
Chú Chu thở dài nhận lấy điện thoại, cũng thông cảm cho cậu, chỉ có điều hình tượng của Lạc Nhất Tiêu trong lòng ông đã thay đổi, từ một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép trở thành một nhóc con láu cá gian manh.
...
Bên kia, Lạc Yên đề phòng cảnh giác đi vào trong nhà, vừa đẩy cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh phòng khách hỗn loạn, bàn ghế bị đá lung tung, tủ lạnh cô vừa mới mua cũng bị mở hớ hênh.
Chuyện gì xảy ra vậy...?
Lúc Lạc Yên còn đang thắc mắc, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đá mạnh tạo nên âm thanh vô cùng vang tai.
Từ bên trong phòng ngủ có một gã đàn ông đầu trọc bước ra.
"Yo, nữ chủ nhân của căn nhà này về rồi kìa." Nhìn thấy Lạc Yên, gã đầu trọc cất giọng châm chọc.
Lạc Yên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác nói cho cô biết nếu cô tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lạc Yên định quay người chạy đến đồn cảnh sát, nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà, trước cửa đã có hai tên đàn ông cơ bắp chặn lại.
"Các anh muốn làm gì!" Lạc Yên hoảng sợ hô lên.
Đại ca đầu trọc nhếch môi bước đến, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh hãi trước mắt, nụ cười của hắn ta trở nên bỉ ổi, ý đồ không tốt xuất hiện.
Hai tên đàn em đang chặn cửa ở phía sau nhìn thấy vẻ mặt của đại ca đầu trọc, tức khắc hiểu ngay trong lòng đại ca đầu trọc muốn gì.
Bọn họ nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà tiến về phía trước, nhân lúc Lạc Yên không kịp phản ứng, một tên khống chế hai tay cô từ phía sau, tên còn lại giữ chặt bờ vai ngăn không cho Lạc Yên giãy dụa.
Đến khi Lạc Yên phản ứng lại thì đã muộn, cô cắn răng dùng sức, nhưng không sao thoát khỏi hai người đàn ông cơ bắp này.
Lạc Yên cứ thế trơ mắt nhìn đại ca đầu trọc lại gần, hắn khẽ nâng tay đỡ lấy cằm Lạc Yên, Lạc Yên không muốn hắn chạm vào mình, cô nghiêng đầu tránh đi, lại bị hắn bóp chặt cằm, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Mỹ nhân cũng cứng đầu lắm nha..."
Lạc Yên cố nén cảm giác buồn nôn, một bên âm thầm tính toán cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại, một bên cố gắng kéo dài thời gian.
"Rốt cuộc tại sao anh lại xông vào nhà tôi, còn bắt giữ tôi? Anh có biết làm như vậy là phạm pháp hay không?"
Đại ca đầu trọc nghe xong thì bật cười, chút phòng bị đối với Lạc Yên cũng tiêu tan.
Lúc đầu hắn còn lo lắng ả đàn bà này sẽ giở trò, thật không ngờ ả lại ngu ngốc như vậy, đem mấy thứ vô dụng đó ra đe doạ hắn.
Tất nhiên Lạc Yên không ngốc như tên đại ca vẫn nghĩ, những người đàn ông này dám xông vào đây ngang nhiên như thế, chứng tỏ bọn họ đã sớm không thèm đặt pháp luật nước Z vào trong mắt.
Cô nhắc đến cảnh sát cũng chỉ muốn kéo dài thời gian để nghĩ ra cách trốn thoát mà thôi.
Quả nhiên phản diện thường c.h.ế.t vì khinh địch và nói nhiều, đại ca đầu trọc cũng không khác những nhân vật phản diện đần độn trong tiểu thuyết là bao, hắn vân vê cằm Lạc Yên, trong mắt tràn đầy hứng thú trả lời cô:
"Chuyện này cô đi hỏi mẹ cô ấy, bà ta cho tôi toàn bộ thông tin của cô, tôi điều tra ra cũng không khó."
"Thay vì tìm mọi cách trốn chạy, cô nên thoả mãn tôi thì tốt hơn, nói không chừng còn có thể giữ được một cái mạng, trả thù người mẹ cực phẩm của mình.".