Luôn Bên Cạnh Anh

Chương 151



Lần thứ nhất ở quán bar được Mạc Khắc cứu, lần thứ hai ở trong căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm kia cũng là do Mạc Khắc cứu, lần thứ ba ở trong bữa tiệc được Âu Dực ra tay giúp đỡ.

Quá tam ba bận, ba lần trước có thể cô gặp may, nhưng lần này cô sẽ còn may mắn như vậy sao?

Lạc Yên biết mình có khuôn mặt xinh đẹp, có dáng người gọn gàng, nhưng từ khi nhận thức được sự nguy hiểm của cái đẹp, cô chỉ hy vọng bản thân khó coi hơn một chút.

Biết bao lần cô gặp nguy hiểm vì khuôn mặt và dáng người này, sự thù địch của Lạc Mạn đối với cô cũng từ ngoại hình này mà ra.

Lạc Yên rũ mắt, phản kháng không có hiệu quả, vậy thì cô sẽ không phản kháng nữa, đợi sau khi gã đại ca hoàn thành mục đích của mình, cô sẽ tìm cách trả thù, lo cho Lạc Nhất Tiêu cuộc sống ổn định rồi tạm biệt thế giới này.

Lúc Lạc Yên mất hết hy vọng, quyết định chấp nhận hiện thực, trong lòng đang tính toán sắp xếp cho Lạc Nhất Tiêu một tương lai không lo cơm áo, bên ngoài căn phòng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.

Lạc Yên hồi thần thoát ra khỏi mạch suy nghĩ, nhìn đại ca đầu trọc đang bực bội vì bị sự cố này làm phiền, trong đầu Lạc Yên ngơ ngác.

Đại ca đầu trọc mở miệng chửi thề một tiếng, hắn buông Lạc Yên ra, bước đến đẩy cửa phòng rồi lớn giọng chửi rủa.

"Con mẹ nó! Tụi mày là đồ phế à? Đã bảo đừng làm phiền ông lúc ông độ.ng tình, tụi mày chán sống..."

Hắn nói đến đây, đột nhiên im bặt lại.

 

Bởi vì cảnh tượng trước mắt quá đỗi khó tin.

Khi đến đây, hắn mang theo tổng cộng ba tên đàn em, vậy mà tất cả đều bị đánh bầm dập, đang nằm bất tỉnh nhân sự không biết sống c.h.ế.t dưới sàn nhà, mơ hồ còn thấy m.á.u tươi chảy ra từ đỉnh đầu, xung quanh là những mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Đại ca đầu trọc còn chưa tìm được đáp án thì nhìn thấy một bóng người vụt đến, hắn không kịp phản ứng, một trận đau nhức truyền đến từ hạ thân.

Sh...!Shit!!

Đại ca đầu trọc sắc mặt vô cùng khó coi, mồ hôi ướt đẫm vầng trán ôm lấy hạ bộ của mình

Bóng người kia không buông tha cho hắn, cả người hắn bị đè xuố.ng sàn, nắm đ.ấ.m rơi liên tục xuống cơ thể, khắp da thịt đều tê dại.

Bị đánh đến nổ đom đóm mắt!

Lạc Yên đứng ở trong phòng nhìn hình ảnh bên ngoài, đại ca đầu trọc có thể không nhận ra bóng người điên cuồng kia, nhưng Lạc Yên sao có thể không rõ?

Đó là Âu Dực.

Anh tựa như không biết đau là gì, dùng sức phát tiết lên người tên đại ca, đến nỗi anh bị thương vì đã chạm vào chiếc vòng tay đầy gai nhọn trên người tên đại ca cũng không biết.

Không biết lấy đâu ra sức lực lớn, Lạc Yên cố gắng hoạt động cơ miệng, keo dán cuối cùng cũng bị rơi xuống, kéo theo da môi của Lạc Yên.

Đôi môi cô rướm máu, viền môi bị nứt ra, trông đau đớn vô cùng.

"Âu Dực, đừng đánh nữa, tay anh chảy m.á.u rồi kìa!"

Lạc Yên bị trói không thể chạy ra ngăn cản, chỉ có thể bất lực nói to, hy vọng Âu Dực sẽ nghe thấy mà dừng lại.

Quả nhiên, Âu Dực đã dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh không nhìn vết thương trên tay mình mà nhìn vào sợi dây thừng trên cổ chân cô, sau đó chuyển ánh mắt lên trên.

Ánh mắt anh dừng lại ở phần da trắng nõn đang bị lộ ra của cô, biểu cảm càng trở nên lạnh lẽo, không màng vết thương trên tay mình mà tiếp tục đánh, đến tận khi đại ca đầu trọc bị đánh đến mất đi ý thức, Âu Dực mới dần lấy lại bình tĩnh không đánh nữa.

Anh nhìn người đang bị trói trong phòng, mặt không biểu tình bước đến bên cô, bỏ qua tất cả những hiểu lầm trước đây mà vùi đầu vào hõm vai cô.

"Tiểu Lạc, đây là lần thứ hai anh nổi điên như thế..."

Lạc Yên sững sờ, Âu Dực ở trước mặt cô luôn bá đạo, chưa từng thấy anh yếu đuối như bây giờ.

 

Một người bạn làm ăn nước ngoài từng nói với cô rằng, nếu một người đàn ông tình nguyện cho bạn nhìn thấy sự yếu đuối trong nội tâm anh ấy, chứng tỏ anh ấy rất yêu bạn

Là một câu nói đùa vui, hay là sự thật?

"Âu Dực, anh..." Cần gì phải như thế?

Giữa hai người bọn họ đã sắp trở thành người xa lạ, anh cần gì phải liều mạng vì cô?

Âu Dực không đáp, chỉ dụi tóc vào cổ cô, hơi thở của anh ấp áp nhưng cả người lại lạnh như băng.

Hồi lâu sau, Âu Dực mới khôi phục lại bình thường, anh nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Về nhé? Ở đây anh sẽ gọi cảnh sát đến xử lý."

Lạc Yên khẽ gật đầu.

"Đúng rồi, anh mang theo bao nhiêu người?"

Âu Dực trầm mặc hai giây, giọng nói có hơi nhỏ: "Anh đến một mình."

Lạc Yên không thể tin nổi nhìn anh: "Anh điên rồi sao! May mà hôm nay hắn chỉ mang theo ba người, nếu hắn mang theo mười người, hai mươi người, liệu anh có còn khả năng trở về hay không!"

Âu Dực thấy cô nổi giận, khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên, thoáng qua chút ý cười: "Em bây giờ...!là đang lo lắng cho tôi sao?"

"Còn lâu mới lo lắng cho anh! Ai cần lo lắng cho một người đàn ông không có trái tim chứ."

Âu Dực đang cởi trói cho Lạc Yên bỗng nhiên dừng động tác lại, anh cúi thấp đầu, tựa như đang nói cho cô nghe, lại tựa như lẩm bẩm cho chính mình nghe.

"Lúc đó lo lắng cho em...!Gọi người đến sẽ không kịp."

Lạc Yên im lặng, cô không biết nên phản ứng thế nào với câu trả lời này, nói không thích là nói dối.

Hồi lâu sau, cô cũng chỉ thốt ra được hai chữ khô khốc: "...Cảm ơn."

"Không có gì, đó là việc mà tôi phải làm."

Nói xong, Âu Dực cài lại cúc áo cho cô, sửa lại bộ đồ xộc xệch, sau đó ôm ngang cơ thể cô lên, định rời khỏi căn nhà tan hoang này.

"Không được, thả em xuống, anh đang bị thương..." Lạc Yên vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của anh, lại bị anh giữ chặt không cho động đậy.

"Vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng đến thế, em gầy nhom như vậy, tôi có thể ôm hai người như em cũng không có vấn đề gì."

Âu Dực bước chân vững vàng vác Lạc Yên lên vai bước đi, suốt đoạn đường đi đến nơi đỗ xe, anh không có biểu hiện mệt mỏi nào..


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com