Quả nhiên đầu óc của Lạc Nhất Tiêu nhảy rất nhanh, Lạc Yên chỉ mới nói ba câu, cậu nhóc đã đoán ra được đại khái, tức khắc cả người liền sững sờ, như thu lại gai nhọn, thu lại ánh mắt chứa đầy địch ý đối với Âu Dực.
"Vậy người làm mẹ bị thương chính là kẻ đã hại c.h.ế.t ông bà ngoại sao?" Sau khi tiếp nhận thông tin, cậu khó khăn mở miệng hỏi.
Lạc Yên thoát ra khỏi mạch suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Lạc Nhất Tiêu trầm mặc, một lúc sau đưa cánh tay mũm mĩm ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như đang an ủi.
Lạc Yên hiểu rõ cậu nhóc sợ cô buồn bởi vì đã khiến cô nhắc lại chuyện cha mẹ bị gϊếŧ hại, cô thu lại tâm trạng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Nhất Tiêu, chuyện đã qua lâu rồi, con không cần bận tâm đâu, nhanh đến xin lỗi ba... chú Âu Dực rồi lên phòng đi."
Là người đã bầu bạn bên cạnh cô 4 năm, Lạc Nhất Tiêu sao có thể không hiểu rõ nụ cười này của mẹ cậu mang ý nghĩa gì? Chắc chắn mẹ cậu đang rất buồn.
Cậu biết mẹ không muốn tiếp tục nhắc lại chuyện cũ, vì vậy nghe lời mẹ chạy đến trước mặt Âu Dực, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Ba... con xin lỗi..."
Âu Dực không so đo với trẻ con, hơn nữa tiếng "ba" kia của Lạc Nhất Tiêu anh nghe rất thuận tai, vì vậy nhàn nhạt gật đầu.
Lạc Nhất Tiêu nhìn hai người một lúc, cuối cùng mặt buồn bã chạy về phòng, để lại Lạc Yên đang há hốc mồm vì một tiếng "ba" của cậu nhóc.
Con trai của cô bị Âu Dực thu mua thật rồi!
Chờ Lạc Nhất Tiêu hoàn toàn rời khỏi phòng khách, Âu Dực mới bước đến bên cạnh cô, trước ánh mắt hóng hớt của đám người hầu, anh bế xốc cô dậy.
"Âu Dực, thả em xuống!" Lạc Yên hồi thần, vội vàng giãy dụa, ý đồ muốn thoát khỏi vòng tay anh.
"Về phòng, tôi tính sổ với em sau." Âu Dực không để ý đến sự phản kháng của cô, lạnh lùng buông một câu, Lạc Yên cứ như vậy bị anh bế về phòng rồi đặt lên giường.
Cô còn chưa hiểu rõ anh muốn làm gì, trên thân đột nhiên truyền đến cảm giác nặng nề, thân thể cường tráng của người đàn ông đè lên trên.
"Âu Dực, anh..." Lạc Yên lúc này mới ý thức được nguy hiểm, cô gấp gáp lên tiếng muốn anh bình tĩnh lại, nhưng lời còn chưa nói xong thì cánh môi đã bị một cảm giác mềm mại phủ lên, những gì cô muốn nói trước đó cũng bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho nuốt trở vào.
Lạc Yên không hiểu vì sao Âu Dực lại trở nên như thế này, cô chỉ cảm nhận được từng đợt tấn công mãnh liệt đến từ môi lưỡi của anh, không phải là nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp, nụ hôn của anh mang đến cảm giác xâm lược điên cuồng, cánh môi cô bị anh cắn đến đau đớn, cũng không biết là vì lý do gì, Lạc Yên vô thức rơi nước mắt.
Cô khóc, Âu Dực cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, anh ngây người ra một lúc rồi chôn đầu vào hõm vai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Âu Dực, anh làm sao thế..." Lạc Yên được anh buông tha cho đôi môi, cô há miệng thở dốc, yếu ớt nói từng chữ.
"Em và Mạc Khắc từng hẹn hò sao?" Âu Dực thì thào.
Anh không biết bản thân bị gì nữa, rõ ràng đã điều tra kĩ càng, rõ ràng đã chắc chắn Lạc Yên không có cảm giác gì với Mạc Khắc nhưng anh lại không nhịn được mà lo lắng, sợ cô vì con trai mà thay đổi quyết định.
Lạc Yên nghe anh hỏi xong thì ngẩn người, hồi lâu sau mới khó khăn trả lời:
"Mạc Khắc là bạn của em, anh ấy đã giúp em rất nhiều, nhưng anh đừng nghe Nhất Tiêu nói bậy, Mạc Khắc không hề có ý kia đối với em, anh ấy đối với em rất tốt nhưng em biết anh ấy chỉ xem em là bạn."
"Âu Dực, anh vì chuyện này nên mới..." Cô có chút không dám tin hỏi lại.
Âu Dực khẽ gật đầu thừa nhận, chính anh cũng không ngờ anh lại vì chuyện này mà mất lý trí, phải biết vừa nãy anh không hề muốn làm thế này, anh muốn đưa cô lên phòng rồi đóng cửa hỏi về cô và Mạc Khắc chứ không phải đặt cô lên giường rồi điên cuồng cướp đoạt đôi môi mê người đó.
Lạc Yên cảm thấy bản thân như đang lạc vào cơn mơ, không nghĩ đến người như Âu Dực cũng sẽ có lúc ăn giấm chỉ vì lời nói trong lúc vô tình của con trai.
Lạc Yên bất đắc dĩ rũ mắt nhìn anh, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy anh thật ấu trĩ, hoàn toàn không giống với hình tượng lạnh lùng lãnh khốc trước kia chút nào.
Nhìn anh vẫn còn chưa yên tâm, cô chỉ có thể giải thích lần nữa: "Âu Dực, em và Mạc Khắc là bạn bè, cũng giống như em, anh ấy thật sự xem em là bạn, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ, em là người trong cuộc nên hiểu rất rõ."
Trong lòng Âu Dực thầm bĩu môi, Tiểu Lạc đúng là ngây thơ, ý đồ của tên họ Mạc kia bất cứ ai nhìn vào đều hiểu, cũng chỉ có cô chậm chạp không hiểu rõ tình cảm của hắn.
Nhưng không khí bây giờ rất tốt, anh thích Lạc Yên nhẫn nại giải thích cho anh như thế này, anh không muốn tiếp tục tranh cãi, chỉ có thể nói: "Vậy sau này em không thể quá thân thiết với hắn, nếu không tôi sẽ buồn..."
Lạc Yên buồn cười, không từ chối cũng không đồng ý, cô nhăn mặt: "Trước tiên anh xuống khỏi người em đi, anh nặng c.h.ế.t đi được."
Âu Dực nhìn cô bằng ánh mắt ủy khuất, giọng nói như đang... làm nũng: "Tiểu Lạc, anh muốn..."
"Hả?" Lạc Yên không hiểu gì.
"Em không cảm nhận được gì sao?" Âu Dực ngẩng đầu khỏi hõm vai nhìn cô.
Lạc Yên trả lời trong vô thức: "Cảm nhận được gì... Khoan đã, Âu Dực, anh!"
Cảm giác cứng rắn nóng hổi truyền từ người đàn ông sang bụng dưới, Lạc Yên cuối cùng cũng hiểu Âu Dực đang muốn gì.
Anh muốn làm tình.