Nhờ sự tồn tại của Lâm Tư Mịch, vốn dĩ Mạc Khắc đã dần quên đi Lạc Yên, nhưng vào một ngày nọ, Mạc Khắc nghe tin Lạc Yên sinh con lần thứ hai.
Bao nhiêu ký ức bỗng chốc ùa về, Mạc Khắc nhớ đến lần đầu tiên Lạc Yên sinh con ở nước ngoài, khi đó hắn đưa cô đến bệnh viện giống như một người chồng vậy.
Lạc Yên không yếu, thế nhưng quá trình sinh con vẫn gặp khó khăn, hắn vẫn nhớ rõ sau khi đứa bé được lấy ra, cô thở dốc, mồ hôi thấm ướt tóc mai.
Mạc Khắc bỗng chốc lo lắng, liệu khi sinh con lần thứ hai, Lạc Yên có được an toàn?
Sự lo lắng đã thôi thúc Mạc Khắc bỏ lỡ bữa tối với Lâm Tư Mịch, một đường lái xe chạy như bay đến bệnh viện.
Đứng ở sau cánh cửa, hắn nhìn thấy Lạc Yên được Âu Dực cẩn thận đỡ vào phòng sinh, hắn tự cười khổ.
Cô đã có chồng, bên cạnh đã có người chăm sóc cả đời, hắn còn xuất hiện ở đây như một trò hề là để làm gì?
Mạc Khắc rũ mắt, quay người định bước ra khỏi bệnh viện, không ngờ còn chưa kịp bước nửa bước thì bên tai đã truyền đến một loạt tiếng la hét ồn ào.
Hắn quay người nhìn lại, phát hiện có một người phụ nữ đầu tóc rối bù đang cầm con d.a.o chĩa vào bụng của Lạc Yên, như nổi điên xông đến.
Mạc Khắc không kịp suy nghĩ, theo bản năng dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, một nhát đ.â.m kia, hắn giúp Lạc Yên chắn.
Trước khi ngất đi, Mạc Khắc nghe thấy giọng nói của Lạc Yên, đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy giọng nói thanh thoát ấy, cô vẫn dịu dàng như vậy...
...
Mạc Khắc tỉnh lại trong phòng bệnh.
Người phụ nữ điên kia dùng hết sức đ.â.m người, cũng may cô ta không đ.â.m trúng nơi chí mạng, tuy vậy những vết thương của Mạc Khắc vẫn rất nặng.
Người đầu tiên Mạc Khắc nhìn thấy khi tỉnh dậy không phải là bác sĩ, mà là Lâm Tư Mịch đang mệt mỏi ngủ gật trên ghế, khuôn mặt cô tái nhợt, hai mắt đen sì, hẳn là đã thức rất nhiều đêm.
Mạc Khắc không biết hắn bị làm sao, chỉ là khi nhìn thấy hình ảnh này, hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tại sao lại đau đớn... Vốn dĩ Lâm Tư Mịch chỉ là thế thân của cô gái hắn yêu thôi mà?
Cũng đúng lúc này, Lâm Tư Mịch tỉnh giấc.
Nhìn thấy hắn không còn hôn mê, hai mắt Lâm Tư Mịch vụt sáng, không nói một lời, lập tức đứng dậy ôm chầm lấy hắn, nước mắt lặng lẽ rơi.
Hồi lâu sau, cô cất tiếng:
"Mạc Khắc, sau này anh đừng như vậy nữa, em sợ lắm... sợ lắm..."
Mạc Khắc ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn hỏi lại:
"Tại sao em lại sợ, chúng ta chỉ là..."
Lâm Tư Mịch ngắt lời:
"Phải, chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác, em nhận tiền, anh nhận tình cảm, tại sao em phải sợ? Là vì em lỡ rung động với anh."
Lâm Tư Mịch nhắm mắt hít sâu, sau khi đã chuẩn bị tâm lý, cô cúi đầu nói:
"Cho nên, anh có thể đuổi việc em rồi."
Nói xong câu này, cô không nhịn được nữa, khóc nấc lên.
Qua vài phút bàng hoàng, Mạc Khắc khô khốc hỏi lại:
"Em... thích tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Tư Mịch gật đầu, vẫn tiếp tục khóc.
Mạc Khắc không nói gì, lúc sau đáp lại cái ôm của Lâm Tư Mịch, Lâm Tư Mịch vô cùng ngạc nhiên, còn đang định nói gì đó thì môi cô bị chặn lại.
"Ưʍ..."
Năm phút sau, Lâm Tư Mịch thở dốc, Mạc Khắc cười khẽ:
"Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích em, chúng ta hẹn hò đi."
...
Một tháng sau.
Mạc Khắc đã xuất viện trở về nhà, Lâm Tư Mịch nằm trong lòng hắn, khẽ nỉ non:
"Mạc Khắc, anh thích em phải không?"
"Ừ, rất thích em."
"Thích Lâm Tư Mịch hay thích thế thân của Lạc Yên?"
"Thích Lâm Tư Mịch, Tư Mịch là Tư Mịch, Tư Mịch không phải thế thân của ai cả."
"Anh nói dối... Rõ ràng trước đó anh chỉ xem em như thế thân."
"Bây giờ tôi xem em là bạn gái, là vợ tương lai của Mạc Khắc này!"
...
Qua vài ngày, Lâm Tư Mịch lại nằm trong lòng hắn, nói:
"Anh biết không Mạc Khắc? Em nghe ngóng được người phụ nữ cầm d.a.o đ.â.m Lạc Yên là Lạc Mạn, cũng không hiểu sao thân là chị gái mà chị ta lại có thể độc ác tàn nhẫn như thế."
Mạc Khắc cười cười xoa đầu cô: "Em lại muốn thử tôi đấy à? Tôi nói rồi, tôi đã không còn tình cảm với Lạc Yên, người tôi yêu bây giờ chỉ có mỗi em thôi."
Lâm Tư Mịch bĩu môi, có vẻ không tin tưởng lắm: "Anh không định trả thù giúp Lạc Yên sao, nói thế nào hai người cũng là bạn."
Mạc Khắc trầm mặc, Lâm Tư Mịch thấy hắn như vậy, tâm trạng vừa tốt lên thoáng chốc lại nặng nề.
Đang lúc đau khổ, cô nghe Mạc Khắc nói:
"Lạc Yên đã có Âu Dực, cậu ta đã tống ả đàn bà kia trở lại nhà tù, vài ngày nữa ả ta sẽ bị kết án tử hình, tôi không liên quan nữa, sau này tôi sẽ chỉ trả thù cho mỗi em thôi."
Lâm Tư Mịch đỏ mặt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
"Mạc Khắc, cảm ơn anh đã quay lại nhìn em!"
...
Một năm sau, Mạc Khắc là Lâm Tư Mịch kết hôn.
Để chứng tỏ mình đã quên Lạc Yên, Mạc Khắc gửi thiệp mời đến vợ chồng Lạc Yên, quả nhiên khi nhìn thấy Lạc Yên, tâm hắn bình lặng, trái tim không đập nhanh như trước.
Lâm Tư Mịch khoác váy cô dâu, khuôn mặt cười như muốn nở hoa, có thể thấy được cô rất vui.
Lạc Yên cũng vui thay cho Mạc Khắc, cô còn nợ hắn một ân tình, nay thấy hắn tìm được hạnh phúc riêng cũng cảm thấy yên lòng.
Bởi vì Mạc Khắc đã có người phụ nữ khác bên cạnh, không còn dòm ngó vợ anh nữa, nên Âu Dực không còn nhiều địch ý với hắn như trước, hai người thậm chí còn trò chuyện được đôi ba câu.
Lâm Tư Mịch đứng bên cạnh, khoé môi cong cong, hôm nay là ngày cưới của cô, là ngày cô gả cho người đàn ông mình yêu.
Mong rằng sau này sẽ có nhiều cô gái giống như cô, có một tình yêu viên mãn.