Lạc Yên không dám tin, hay chính xác là không muốn tin. Cô không muốn tin rằng kỉ vật duy nhất mà bà nội để lại thế nhưng lại bị chính cháu gái của bà bán đi để đổi lấy vài đồng lẻ. Lạc Yên hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó bấm gọi một dãy số mà cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ gọi đến. Không để cô đợi lâu, khoảng hai hồi chuông sau, đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm yểu điệu của Lạc Mạn:
"Em gái thân yêu, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Lạc Mạn mặc dù vẫn ngọt ngào như vậy, nhưng khi nói chuyện với Lạc Yên lại mất đi vẻ yếu ớt khi nói chuyện với Âu Dực. Lạc Yên đối với việc cô ta thay đổi 180° như thế này cũng đã sớm quen thuộc. Hiện lại lực chú ý của cô không đặt vào chuyện này mà đang tập trung ở việc Lạc Mạn lấy trộm chiếc vòng tay của bà nội để lại. Cô không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề:
"Chiếc vòng tay của bà có phải là do chị lấy trộm rồi đem đi bán lấy tiền hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời của Lạc Yên vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi Lạc Yên cho rằng Lạc Mạn sẽ cúp máy, từ trong điện thoại bỗng truyền đến tiếng cười khiêu khích, ẩn ẩn trong đó còn có tia đố kỵ, ngay cả cách xưng hô chị em đầy giả dối cũng bị cô ta vứt sang một bên, có thể dễ dàng thấy được Lạc Mạn bây giờ đã mất bình tĩnh:
"Thì sao? Là tao lấy và bán nó đi đấy, rồi sao? Mày có thể làm gì tao nào? Đừng nói với tao rằng tao làm như vậy là sai thế này thế nọ, tao ghét bà già kia, bởi vì bà ta luôn thiên vị mày, luôn trách cha mẹ đã bỏ bê mày. Tao không muốn giữ lại thứ gì có liên quan đến bà già kia cả, càng không muốn hằng ngày đều phải nhìn cái bộ dạng mày đem nó ra tỉ mỉ lau chùi, mân mê." Nhắc đến chuyện năm xưa, đặc biệt là về bà nội, Lạc Mạn như phát điên, liên tục nói không ngừng, dường như thứ cô ta không muốn nhớ đến nhất chính là bà nội của hai người. Hơn nữa Lạc Mạn đã nói dối, sự thật đúng là cô ta đã bán chiếc vòng tay kia đi, nhưng lí do không chỉ bởi vì lòng đố kỵ mà còn bởi vì lúc đó cô ta bị bạn bè rủ rê, dính vào cờ bạc. Vì không muốn bị cha mẹ trách mắng nên cô ta đã lén lút trộm mất chiếc vòng tay mà Lạc Yên vô cùng trân trọng này.
Lạc Yên thẫn thờ, ánh mắt nhìn vào hư vô, không có tiêu cự. Cô biết Lạc Mạn là người tham vật chất, hơn nữa còn mang một nỗi hận không rõ tên đối với cô, nhưng bà nội thì có lỗi gì chứ? Tại sao vật duy nhất mà bà nội để lại, cô ta cũng nỡ bán đi? Bà nội đâu có bạc đãi cô ta? Tại sao? Tại sao chứ?
Cả cuộc đời Lạc Yên chưa bao giờ căm ghét Lạc Mạn như lúc này, cô ghét trái tim dơ bẩn của cô ta, ghét lòng đố kỵ điên cuồng làm người khác buồn nôn kia.
"Lạc Mạn, đó là vật duy nhất còn liên quan đến bà nội, chị thật sự... Thật sự có thể..." Lạc Yên nói không nên lời, dòng chất lỏng ấm nóng trong hốc mắt như muốn tràn ra ngoài. Cô cố kiềm chế cảm xúc, nỗ lực không để Lạc Mạn ở bên kia nghe thấy tiếng nức nở của cô.
"Thì sao? Tao hận bà ta, rõ ràng cả tao và mày đều là cháu gái của bà ta, tại sao bà ta lại đưa chiếc vòng tay mà bà ta yêu quý nhất cho mày, lại nhất định không chịu đưa cho cha mẹ hoặc là tao? Rõ ràng tao là chị, bà ta phải yêu thương rao hơn mới đúng!"
Lạc Yên không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Phải rồi, cô có thể nói gì đây? Khi mà suy nghĩ của Lạc Mạn đã vặn vẹo đến cực điểm. Cô ta muốn tất cả mọi người đều ruồng bỏ cô, sau đó vây quanh cô ta mới vừa lòng hay sao? Còn cô thì sao, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được bản thân đã làm nên tội tình gì khiến Lạc Mạn căm ghét cô đến thế, rõ ràng cô luôn cố gắng để hai người có thể yêu thương nhau như chị em của bao gia đình khác, nhưng Lạc Mạn luôn phá vỡ những cố gắng của cô, để rồi giờ đây, toàn bộ hi vọng của cô về một gia đình trọn vẹn đều bị chính cái người được gọi là chị gái ruột của cô kia từng bước từng bước dập tắt.