Các bác sĩ gấp gáp đưa Lạc Yên vào phòng cấp cứu, vì Lạc Yên đang công tác tại bệnh viện này nên hầu hết những bác sĩ, y tá trong này đều biết mặt cô.
Lạc Yên quả thật rất giỏi, còn trẻ như vậy mà đã là bác sĩ mổ chính của bệnh viện lớn nhất thành phố, năng lực tốt, khả năng lĩnh ngộ xuất sắc hơn người.
Trong khi đưa Lạc Yên vào, ai nấy đều không khỏi bất mãn, bởi vì sức khoẻ của Lạc Yên không tính là quá kém, trước kia chưa bị bệnh bao giờ, vậy mà từ khi lấy chồng lại liên tục đến bệnh viện hai lần, thật sự là người chồng kia của cô cũng quá vô tâm rồi.
Sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu rồi tiến hành hạ nhiệt cho cô, lúc cảm thấy đã ổn, bọn họ mới bắt đầu bàn tán về cuộc hôn nhân của Lạc Yên.
"Mọi người có thấy không? Kể từ khi kết hôn, trông Yên Yên có vẻ tiều tụy đi rất nhiều."
"Nghe nói chồng của cô ấy là chủ tịch tập đoàn Âu thị, tiền tiêu không hết, cũng không biết anh ta chăm vợ kiểu gì mà lại để cô ấy đến bệnh viện liên tục như thế."
"Phải đấy, tôi là người ngoài mà nhìn vào còn xót đây này, ài..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng nghe nói chồng cô ấy rất giàu, cuộc hôn nhân này của Yên Yên cũng không tính là quá thiệt thòi mà..."
Câu nói trên vừa được thốt ra, lập tức có người phản bác.
"Không phải đâu, mặc dù tôi không phải là Yên Yên nhưng tôi cảm giác được cô ấy không hề hạnh phúc đối với cuộc hôn nhân này, mặc dù vị chủ tịch họ Âu kia trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng bên cạnh lại có quá nhiều cô gái dòm ngó, nếu là tôi, tôi cũng cảm thấy không thoải mái."
Tất cả mọi người đều đồng tình với ý kiến này, tuy nhiên, vẫn có người ngoại lệ... Là Lôi Âm, người đã gây khó dễ với Lạc Yên khi cô muốn đi ra ngoài ở lần vào viện trước đó.
"Cô lại không phải là cô ta thì làm sao mà biết được cô ta hạnh phúc hay không? Ai cũng nghĩ Lạc Yên kết hôn không phải vì tiền, ha, vậy tại sao trước kia tam thiếu gia nhà họ Trần thích cô ấy rõ ràng như vậy mà cô ấy lại làm như không nhận ra? Suy cho cùng cũng chỉ là đang chê gia thế của Trần thiếu không đủ vững chắc như của vị chủ tịch họ Âu kia mà thôi." Dứt lời, không đợi những người xung quanh kịp nổi giận, Lôi Âm đã nhếch môi nói tiếp: "Còn các người nữa, sao cứ phải vất vả giả vờ làm người tốt làm gì? Các người bênh vực Lạc Yên như vậy còn không phải là vì cô ta là bạn thân của con gái viện trưởng sao - Diệp Diệp kia sao? Đều là một đám nịnh bợ cả."
Những người xung quanh đều thật lòng yêu quý Lạc Yên, có ai chấp nhận bị Lôi Âm đem ra nói xoáy như vậy? Lần lượt từng người đều lên tiếng:
"Lôi Âm, cô áp đặt suy nghĩ của cô lên chúng tôi, vậy cô đã từng xem lại bản thân mình chưa? Chính cô cũng thường xuyên gây khó dễ cho Yên Yên, đừng tưởng chúng tôi không biết, cô hay cản trở Yên Yên như vậy là vì có Lạc Mạn ở phía sau sai khiến."
"Lôi Âm, cô đừng có suy bụng ta ra bụng người, tâm tư cô dơ bẩn không có nghĩa là người khác cũng như thế, chúng tôi thích Lạc Yên bởi vì cô ấy chăm chỉ, luôn hoàn thành tốt công việc trước thời hạn, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi nếu đủ khả năng, quan trọng hơn hết là cô ấy hoà đồng với mọi người chứ không hề chọn lọc người có gia thế để kết giao như cô và Lạc Mạn."
Lôi Âm bị nói đến đỏ bừng mặt, trong lúc tức giận, cô ta xấu hổ nói lớn: "Anh nói tôi chọn lọc người có gia thế để kết giao, vậy Lạc Yên thì sao? Ban đầu cô ta dùng mọi cách để tiếp cận Trần tam thiếu, sau này khi kết hôn với Âu Dực rồi mới bắt đầu giữ khoảng cách. Anh nói tâm tư tôi dơ bẩn, vậy Lạc Yên thì cao quý chắc?"
Lời này quả thật rất khó nghe, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, cũng không biết làm sao mà Lôi Âm có thể làm việc ở bệnh viện này với bộ não hạn hẹp kia được.