Luôn Bên Em

Chương 32



Thời Lẫm gõ tay lên vô-lăng, giọng lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo cô lần nữa, tránh xa hắn ra.”



“Tại sao?” Lâm Miên cảm thấy anh ta thật vô lý.



Quan hệ giữa cô và Tần Lễ đâu có đến mức anh ta phải nhúng tay vào?



Rõ ràng đã kết thúc rồi, anh ta còn xen vào làm gì, thật không thể hiểu nổi.



“Hắn không đơn giản như cô nghĩ đâu. Vì chúng ta từng ngủ với nhau hai lần, tôi mới có ý tốt khuyên cô, Lâm Miên, đừng có mà không nghe lời.”



Thời Lẫm nhíu mày chặt hơn.



“...”



Lâm Miên lười tranh cãi với anh ta, nói cũng không thắng, giải thích cũng không nghe, cô đành im lặng không nói gì nữa.



Ngủ với nhau hai lần thì sao, chẳng phải cuối cùng cũng chỉ là những người xa lạ bị anh ta chặn liên lạc sao?



Đèn xanh bật sáng, chiếc Land Rover tiếp tục chạy.



Cả hai không ai nói gì, Thời Lẫm dần nhận ra rằng bề ngoài Lâm Miên có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực chất cô lại rất cứng đầu.



Chỉ là cô giỏi dùng sự im lặng để phản kháng.



Anh ta day day trán, đổi chủ đề.



“Cô dọn nhà đến đâu?”



Lâm Miên căng thẳng: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”



“Để đưa cô về.” Thời Lẫm liếc nhìn cô, có chút bất lực.



Lâm Miên nhìn ra ngoài, thấy xe đã lên cầu vượt, đành đọc địa chỉ: “Khu dân cư Vạn Thủy Đình.”



Thời Lẫm tra địa chỉ trên GPS, rồi nhớ ra đó là khu tái định cư, có nhiều phòng ngăn cách, đủ loại người sống chung, môi trường không tốt lắm.



Không ngờ cô lại thuê nhà ở nơi như vậy.



Anh định vị địa chỉ, rồi lái xe tới đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Bốn mươi phút sau, chiếc Land Rover dừng lại dưới khu chung cư. Lúc này, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, bên ngoài khu chung cư là những quán ăn vặt, mùi dầu mỡ lan tỏa trong không khí, các tiểu thương la hét mời chào khách.



Một số người đang tụ tập uống bia, ăn thịt nướng, không khí vô cùng náo nhiệt.



Chiếc Land Rover của Thời Lẫm trông thật lạc lõng ở nơi này.



Lâm Miên không để anh vào khu chung cư mà chỉ bảo dừng xe bên lề đường, vì bên trong đường xấu hơn, người lại đông, không chú ý có thể sẽ va chạm.



“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt.”



Lâm Miên lễ phép cảm ơn, định mở cửa xuống xe.



Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng “cạch”, cửa xe đã bị khóa.



Cô không khỏi quay lại nhìn người đàn ông, vẻ mặt đầy khó hiểu.

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳



“Tôi nhắc lại một lần nữa, tránh xa Tần Lễ ra, giữ chút đề phòng đi, hiểu chưa?”



Anh ta nói đi nói lại chuyện này nhiều lần, Lâm Miên thực sự có chút tức giận.



Cô hít một hơi sâu, giọng điệu không vui nhìn Thời Lẫm: “Bác sĩ Thời, tôi thân ai gần ai, đó là việc riêng của tôi. Anh không thể vì chúng ta từng ngủ với nhau hai lần mà kiểm soát cả mối quan hệ xã hội của tôi. Anh đang vượt quá giới hạn đấy, anh biết không?”



Thời Lẫm không ngờ cô dám đáp trả.



Mặt anh ta đen thêm hai sắc độ: “Lâm Miên, cô không muốn sống nữa đúng không?”



Lâm Miên lấy hết can đảm tiếp tục nói: “Tôi nói thật đấy, hơn nữa thầy Tần Lễ đối xử với anh rất tốt, vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác nói xấu sau lưng thầy ấy, gây chia rẽ. Bác sĩ Thời, xin lỗi nhưng người mà tôi nên tránh xa là anh đấy.”



Thời Lẫm siết chặt vô-lăng, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.



Tốt thôi, rất tốt!



Không ngờ cô lại dám cãi lại anh như vậy. Cô thỏ nhỏ hiền lành ngày nào bây giờ lại dám cắn người, thật không có chút cảnh báo nào!



Xem ra dáng vẻ ngoan ngoãn trên giường của cô chỉ là giả vờ!



“Bác sĩ Thời, làm ơn mở khóa.” Lâm Miên lạnh lùng buông một câu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com