Lương Thư

Chương 1: 1



Sau khi Hoắc Cảnh Dật được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, cô bồ nhí của hắn đã cuỗm tiền bỏ trốn.



Chỉ còn lại tôi, người vợ cả này, ở bên giường bệnh của hắn.



Bác sĩ nói hắn đau quá cần tiêm thuốc giảm đau, tôi bảo hắn kháng thuốc rồi, không cần tiêm.



Bác sĩ nói hắn ung thư dạ dày không ăn cay được, tôi liền bữa thì đồ Tứ Xuyên, bữa thì đồ Hồ Nam.



Hắn cầu xin tôi đợi hắn c.h.ế.t được ba năm rồi hãy tái giá.



Miệng tôi thì đồng ý, nhưng quay lưng liền dẫn đủ loại đàn ông đến trước giường bệnh của hắn thể hiện tình cảm.



1



Tôi quen Hoắc Cảnh Dật năm mười lăm tuổi, hai mươi lăm tuổi gả cho hắn.



Hai mươi sáu tuổi phát hiện hắn đã ngoại tình ba năm.



Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.



Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, làm người không thể tự dằn vặt mình quá, không thì c.h.ế.t sớm, lại còn hời cho đôi cẩu nam nữ kia.



Thế là.



Tuần đầu tiên tiêu của hắn tám mươi triệu.



Tuần thứ hai mua tranh quý, mua đồ sưu tầm.



Tuần thứ ba mua một hòn đảo.



Tuần thứ tư mua máy bay riêng.



Hoắc Cảnh Dật cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn cầm hóa đơn hỏi tôi: "Dạo này sao em tiêu tiền kinh thế?"



Tôi không định vạch trần hắn, chỉ có cách này, tôi mới có thể lặng lẽ biến tiền thành của mình theo một cách khác mà thôi.



Thế là tôi vuốt tóc dài, chớp đôi mắt đẹp, õng ẹo nói: "Công chúa trong lâu đài tiêu chút tiền thì sao nào? Anh tiếc em à?"



Hoắc Cảnh Dật im bặt.



Dù sao thì, trước khi lấy hắn, tôi đã là tiểu thư của tập đoàn Lương Thị rồi, tiền trong mắt tôi chỉ là con số mà thôi.



Trước khi lấy chồng, tôi đã nổi danh là [Máy nghiền tiền di động] rồi, nên dù sau này tôi có công khai lấy đi khoản thưởng cuối năm của hắn, hắn cũng chỉ nhíu mày nói một câu: "Chả trách bố em được mệnh danh là máy in tiền", rồi cho qua.



2



Tôi chưa chủ động gây sự với cô bồ nhí của Hoắc Cảnh Dật, thì cô ta đã không ngồi yên được rồi.



Tại tiệc cuối năm của Hoắc Thị, cô bồ nhí mặc một chiếc váy tiên nữ Elisa Saab màu hồng nude, trông thanh thuần như đóa hoa loa kèn mơn mởn sắp nở.



Ừm, chiếc váy này là do nhãn hàng tặng tôi tháng trước.



Tôi cất vào phòng thay đồ rồi quên mất.



Không ngờ bị Hoắc Cảnh Dật lấy ra tặng cho bồ nhí.



Còn dám ngang nhiên mặc ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Đúng là không coi tôi ra gì mà.



Lâm Sở Sở kéo lê váy dài, cầm ly sâm panh, đi về phía tôi.



Lúc đi ngang qua tôi, cô ta lại dừng lại.



Đầu tiên là kêu "A" một tiếng, sau đó nhìn tôi như sắp khóc: "Lương tiểu thư, tôi có đắc tội gì với chị sao? Sao chị lại tạt tôi?"



Tôi: "..."



Cô đắc tội tôi chỗ nào, tự mình không biết sao?



"Tuy tôi không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng tôi xin lỗi chị. Xin lỗi Lương tiểu thư, thật sự rất xin lỗi."



Tôi cạn lời đảo mắt một vòng: "Cô gái này, cô không thấy diễn xuất của mình vụng về quá à?"



Nước mắt Lâm Sở Sở rơi càng nhiều hơn.



Dáng vẻ lê hoa đái vũ, khiến người ta thấy mà thương.



Hóa ra Hoắc Cảnh Dật bây giờ thích kiểu này.



"Xảy ra chuyện gì vậy? Sở Sở, em sao thế? Cái váy này... Đừng sợ, có anh ở đây sẽ không sao đâu."



Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Cảnh Dật từ ngoài đám đông đi vào, vẻ mặt căng thẳng ôm Lâm Sở Sở vào lòng, dịu dàng dỗ dành.



Cái ôm này của hắn chính là công khai mối quan hệ của hai người.



Hóa ra, Lâm Sở Sở có ý đồ này.



Thật ra, người giàu nuôi tình nhân các kiểu cũng rất bình thường.



Nhưng cơ bản sẽ không công khai đưa đến những dịp trang trọng.



Hành động không chút do dự hôm nay của Hoắc Cảnh Dật, không nghi ngờ gì chính là một cái tát mạnh vào mặt tôi.



Con người tôi, người không đụng đến tôi thì tôi không đụng đến người, người mà đụng đến tôi, thì tôi sẽ không khách sáo nữa.



3



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Lương Thư, em có tức giận gì thì trút lên anh này, Sở Sở vô tội, cô ấy không làm gì sai cả!"



Tôi vừa định mở miệng thì đã bị Hoắc Cảnh Dật nói trước.



"Anh chính là thích sự dịu dàng lương thiện của Sở Sở, không giống em vừa ngang ngược tùy hứng lại chỉ biết tiêu tiền!"



Tôi nhướng mày: "Cô ta dịu dàng lương thiện?"



"Đúng vậy! Lúc anh ở bên cô ấy, dù anh về nhà muộn thế nào cô ấy cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya cho anh. Còn em thì sao? Ở bên nhau bao nhiêu năm, em đã nấu cho anh bữa cơm nào chưa?"



Buồn cười c.h.ế.t mất.



Nhà có năm đầu bếp chuyên nghiệp, thông thạo tám trường phái ẩm thực lớn, đến lượt tôi vào bếp ư?



Hoắc Cảnh Dật nghĩ cái quái gì vậy? Đồ dở hơi!



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com