Vân Châu thấy hắn không vui, lập tức ngậm miệng, bày ra dáng vẻ như đã phạm lỗi:
“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, ngươi đừng giận mà.”
Ta và tỷ ấy đều giống nhau, đều là người dễ xiêu lòng trước nhan sắc. Nhưng không biết rằng, chữ “sắc” kia đầu mang lưỡi dao, càng là nam nhân đẹp, lòng dạ càng đen tối.
Ta liếc nhìn Tạ Lương, mỉm cười nhạt:
“Nam nô tỷ mua, quả thật dáng dấp rất đẹp.”
Ánh mắt Tạ Lương sáng lên, nhìn về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bỗng đổi giọng:
“Nhưng nếu chữa khỏi rồi, đem bán đến Nam Phong Quán, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.”
“Nam… Phong… Quán…”
Hắn khựng lại, sắc mặt khó coi vô cùng, bắt đầu ho dữ dội.
“Tạ Lương! Ngươi làm sao thế? Ngươi không sao chứ?”
Vân Châu tức giận, trực tiếp mắng ta:
“Phùng Xuân Chi, muội bị làm sao vậy! Sao lại vô cớ sỉ nhục người khác!”
Ta nhếch môi:
“Hắn đã rơi vào cảnh làm nô bộc rồi, còn sợ gì bị sỉ nhục nữa.”
“Muội… muội thật quá đáng!”
Ta không buồn đôi co với bọn họ, ôm thúng tre quay người rời đi.
Vừa hay lại đụng phải Lương Kiệm.
Ta ngẩn ra, nhìn hắn nói:
“Lương Kiệm, đi thôi, chúng ta lên lầu phơi vải.”
Hắn không nói gì, chỉ ôm thúng vải ướt lớn, lặng lẽ bước đi bên cạnh ta.
Đi được vài bước, ta khẽ nói nhỏ:
“Lương Kiệm, những lời ta vừa nói, chỉ là nhắm vào hắn thôi, không phải ta khinh thường nam nô…”
“Ta hiểu.”
Hắn mím nhẹ đôi môi, ánh mắt ôn hòa:
“Tiểu thư không có ý đó, ta cũng không nghĩ như vậy.”
“Đúng, ngươi hiểu được là tốt.”
Hắn quả là người tốt.
Ta thầm cảm thán, ôm thúng tre đi lên lầu.
Thúng của ta nhỏ hơn, nhưng vẫn che mất tầm nhìn, ta phải nghiêng đầu để nhìn rõ bậc thang.
Vừa định bước lên, bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Lương Kiệm đã nhấc bổng ta lên vai.
Hắn một tay ôm thúng vải nặng, một tay vác ta, bước lên cầu thang thản nhiên như không.
Ngồi trên vai hắn, ta giật mình kinh hãi:
“Trời ơi, Lương Kiệm, mau thả ta xuống!”
Hắn bước đi vững vàng, mỉm cười nhẹ:
“Tiểu thư yên tâm, Lương Kiệm có thừa sức lực.”
Ta đành im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên, chờ hắn đưa ta lên lầu, đặt ta xuống thật êm.
Khuôn mặt ta đỏ bừng, lén nhìn hắn một cái, chợt cảm thấy hình như hôm nay hắn còn anh tuấn hơn hôm qua.
Không được, không được, càng là nam nhân đẹp, lòng dạ càng đen tối. Ta tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Vẫn nên gả cho Hải Sinh ca thôi. Hắn xấu, nhưng không có tâm địa xấu.
Ta bận lòng bối rối, nên không nhận ra, dưới lầu, Tạ Lương nhìn thấy cảnh Lương Kiệm bế ta lên, đôi tay hắn siết chặt, hàm răng gần như nghiến đến bật máu.